Chương trước
Chương sau
Trước khi về quê ngoại ở Lãng Xá, Diệc Tâm đến căn hộ của Phương Điềm ở khu Nhất Hải ở tạm. Dù sao cô cũng cần tránh mặt Phó Tư Viễn một thời gian trước khi có kết quả cuối cùng mà cô muốn. Vì Phương Mạt Bắc là luật sư nên sẽ đứng ra thay mặt Diệc Tâm giải quyết mọi vấn đề về việc ly hôn.
“Cậu tính khi nào trở về nhà dì ở Lãng Xá thế?”
Phương Điềm pha một ấm trà hoa cúc với bánh hạnh nhân rồi mang ra phòng khách.
“Mình cho Phó Tư Viễn thời gian là 2 ngày để giao giấy tờ chủ quyền nhà của Diệc gia ra. Sau khi nhận được mình lập tức rời khỏi Trữ Châu, tránh dây dưa với hắn. Mình không muốn ai biết nơi mình sẽ đi cả”
“Trong thời gian bao lâu?”
“Khoảng 3,4 năm. Nếu như đứa trẻ này còn quá nhỏ thì một mình mình cũng không thể vừa trông nó vừa tìm việc được!”
Phương Điềm chặc lưỡi luyến tiếc.
“Cậu đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian rồi, chẳng phải khi còn đi học cậu là sinh viên xuất sắc nhất toàn khóa sao. Nếu đi xin việc chắc chắn sẽ tìm được chỗ tốt, tương lai rộng mở. Sau này đứa trẻ lớn rồi cậu nên trở về đây làm đi, còn có tiền nuôi con nữa chứ”
“Mình cũng tính như vậy, có thể xin vào một bệnh viện nào đấy làm thực tập một thời gian, năm đó nếu như không phải vì kết hôn với Phó Tư Viễn mình cũng không vứt bỏ tất cả, còn công việc mới bắt đầu ở bệnh viện Nhân Tâm nữa, mình quá ngu muội rồi! Nhưng đó là chuyện sau này. Trước mắt mình chỉ có thể dựa vào ít tài sản còn lại của Diệc gia để sống tạm qua ngày thôi, ở quê chắc chi phí cũng sẽ ít hơn”
Phương Điềm cầm một tách trà đưa cho Diệc Tâm.
“Cậu cứ yên tâm, tuy nhà họ Phó và họ Vương cũng có thế lực đấy nhưng việc này mình có chứng cứ rành rành nên chắc Mạt Bắc cũng sẽ giải quyết nhanh thôi, cậu đừng lo. Cứ nghỉ ngơi mấy ngày cho lại sức đi rồi mình đưa cậu về Lãng Xá. Mà đi về đấy bằng tàu hỏa đúng không, mình chưa đến nơi đó bao giờ?”
Diệc Tâm lấy điện thoại ra tìm thông tin chuyến tàu hỏa gần nhất đến Lãng Xá đưa cho Phương Điềm xem.
“Chính là chỗ này, Lãng Xá là một thị trấn duyên hải nhỏ với chừng hơn 200 hộ dân cư thôi. Do xung quanh làng bao bọc bởi núi và biển cùng rất nhiều cây xanh nên không khí cực kỳ trong lành, mát mẻ. Cậu có thể nghỉ làm mấy hôm không, xem như là đi du lịch một chuyến”
Phương Điềm chần chừ.
“Nhưng như vậy có phiền dì của cậu không? Dù sao mình cũng chưa biết dì ấy có chấp nhận cậu hay không, mình đang rất lo ngại chuyện này?”
“Không sao đâu, nếu dì ấy không chấp nhận thì mình sẽ thuê một căn nhà nhỏ trong thị trấn”
“Nhưng khi cậu sinh con thì ai sẽ giúp đỡ cậu chăm đứa bé chứ? Nếu như đã không chắc chắn như vậy cậu cứ ở lại với mình, dù sao mình cũng là y tá, có thể chăm sóc cậu”, Phương Điềm kinh ngạc trước ý định liều lĩnh của Diệc Tâm.
Diệc Tâm vỗ vai bạn, dù sao cô cũng đã tính toán kỹ lưỡng cả rồi.
“Mình không phải chỉ có một mình, cậu có nhớ dì Nga mà mình nói không, dì ấy là vú nuôi của hai anh em Phó Tư Kỳ ở Phó gia, dì ấy sẽ đi với mình. Vì sau khi chuyện Tư Viễn lén pha thuốc ngủ vào sữa cho mình mỗi đêm bị mình phát hiện thì chính dì Nga hứa sẽ đứng ra làm nhân chứng cho mình, như vậy đồn nghĩa với việc dì ấy không thể nào ở lại Phó gia được nữa!”
Phương Điềm thở hắt ra.
“Rốt cục cậu cũng chịu tính toán cho tương lai rồi, mình có thể yên tâm một chút”
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa. Diệc Tâm reo lên.
“Mình vừa nhắc thì có vẻ như dì Nga đến rồi đấy! Dì ấy sẽ ở đây mấy ngày lo cơm nước dọn dẹp cho bọn mình trước khi đi đến Lãng Xá”
Phương Điềm gật đầu, cô đứng dậy bước ra ngoài mở cửa.
Đã vào cuối thu, những hàng ngô đồng ven đường bắt đầu trút lá gần hết chỉ còn trơ cành xương khô khẳng khiu vươn thẳng lên bầu trời xanh mướt như ngọc. Diệc Tâm khoác một chiếc áo len mỏng, xách theo một chiếc túi nhỏ chứa đồ lặt vặt. Hôm nay là ngày cuối cùng cô ở Trữ Châu, cả ba người – cô, dì Nga và Phương Điềm sẽ lên chuyến tàu sớm nhất để đến Lãng Xá. Từ thành phố cũng mất hơn 4 tiếng mới tới nơi.
May mắn là nhờ sự quen biết rộng của Phương Mạt Bắc mà thủ tục ly hôn với Phó Tư Viễn cũng đã đâu vào đấy. Ngay vào lúc Diệc Tâm lo sợ hắn nuốt lời nhất thì nhận được thư hỏa tốc từ văn phòng luật sư của Phương Mạt Bắc, giấy chủ quyền biệt thự phía Tây của Diệc gia đã được Phó Tư Viễn đưa đến để đổi lấy cuộn băng ghi hình cùng những hình ảnh ngoại tình kia. Cuối cùng Diệc Tâm cũng có thể thở phào nhẹ nhõm mà rời khỏi thành phố. Cô chưa vội rao bán ngay mà chờ khi nào số tiền và nữ trang cô dành dụm được tiêu pha hết mới tính đến chuyện bán nó đi.
Phương Điềm vừa từ quầy vé đi ra, trên tay cầm 3 tấm vé mà khó khăn lắm mới mua được. Kỳ nghỉ đông sắp đến nên người người đều đổ xô về quê.
“Diệc Tâm, dì Nga, chúng ta đi thôi! Còn hơn 20 phút nữa tàu chạy rồi đấy! Dì đưa con xách hộ một va li cho”
Diệc Tâm ngoái đầu lại nhìn, cuối cùng cũng phải rời xa thành phố này rồi. Nơi lưu giữ những ký ức vừa vui vẻ vừa đau thương đến tàn nhẫn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.