Quả thật Diệp Thành đã đưa cô về nhà mà không bán đứng cô giữa đường.
Lúc xuống xe, một chân đặt ở ngoài xe, tay của cô bị Diệp Thành giữ chặt, khiến cô giật bắn mình, hất mạnh tay ra, điệu bộ trong chiếc xe này giống như có kẻ ăn thịt người vậy.
Sau khi xuống mặt đất an toàn, Đinh Kiều An mới yên tâm.
“Cô Đinh, vì hôm nay tôi đã đưa cô về nhà nên hôm khác chúng ta cùng nhau đi ăn một bữa nhé.”
Mặt Đinh Kiều An tối sầm lại, lấy hai trăm từ trong ví, nhanh chóng đến gần rồi kéo tay của Diệp Thành, đặt số tiền đó vào tay của anh ta: “Anh Diệp, từ nay chúng ta không nợ nần gì nhau, tạm biệt.”
Đinh Kiều An vừa nói dứt lời, nhanh chóng rời đi.
Lần này đến lượt Diệp Thành phải tối sầm mặt lại, cầm hai trăm trong tay, không vứt đi cũng không cất vào, anh ta chỉ thở dài, sau đó bỗng nhiên bật cười.
“Đi thôi, đi gặp Anna.”
Nhìn chiếc xe rời đi, Đinh Kiều An mới xem như có thể thở phào nhẹ nhõm. Cô nhìn bên trong chiếc ga ra trống không, Sở Thần Hy vẫn chưa quay về, thật trống trải.
Cô vỗ nhẹ khuôn mặt, nở nụ cười tươi rồi đẩy cửa ra: “Vú Mạc, cháu về rồi đây.”
Vừa đúng lúc vú Mạc chuẩn bị xong đồ ăn, Đinh Kiều An đặt chiếc balo của mình xuống, nhanh chóng đi vào giúp bà ấy dọn cơm: “Vú Mạc, trước khi cháu tới đây, Sở Thần Hy có thường xuyên về nhà không?”
Vú Mạc dịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-mau-vao-ro-di/3480646/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.