Ngoài việc bị người khác nhìn bằng ánh mắt kỳ lạ ra thì mọi thứ đều ổn. Hôm nay vẫn là Sở Thần Hy đến đón cô, cô có cảm giác được anh yêu thương nhưng lại vừa mừng vừa lo.
Vì thế khi Đinh Kiều An ngồi lên xe của Sở Thần Hy dưới cái nhìn chằm chằm của nhiều người, thì trong mắt người khác tin đồn cô được bao nuôi càng được khẳng định.
“Chẳng phải người ta hay nói giám đốc là người rất bận rộn mà? Sao anh nhàn rỗi thế?”
“Giám đốc không được ăn cơm à? Giám đốc không được tan làm à? Nuôi nhiều người như vậy, chẳng lẽ việc gì cũng cần giám đốc đích thân làm hay sao?”
Đinh Kiều An vô thức vỗ tay tán thưởng cho câu nói này của Sở Thần Hy, anh nói rất có lý, rõ ràng cô không thể phản bác lại.
“Hôm nay anh muốn đưa em đi đâu thế?”
“Thử váy cưới.” Lần trước không thể đi được, vậy thì hôm nay đi.
Khóe miệng Đinh Kiều An từ từ nhếch lên, không thể giấu được vẻ vui mừng: “Chẳng phải anh nói kết hôn ngầm hay sao?”
Sở Thần Hy nhìn xoáy sâu vào cô, sao cô không hiểu được ý tốt của anh thế? Còn không phải vì sợ cô chịu ấm ức hay sao.
Vốn là một chuyện vui, tự nhiên lại nhớ đến Anna, nụ cười trên môi Đinh Kiều An tắt dần, cô nhìn phong cảnh bên ngoài cửa xe, khẽ gọi: “Sở Thần Hy.”
“Hử?”
Tại sao anh lại thích em như vậy? Tại sao muốn kết hôn với em? Đinh Kiều An chỉ cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-mau-vao-ro-di/3480644/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.