“Trưa mai lúc mười hai giờ, vẫn chỗ này, phòng số 302, tôi chờ cô.”
Diệp Thành vừa đi, Đinh Kiều An ôm ngực, không thể nén lại cảm giác chua chua kia nữa, cảm giác hai bàn tay phủ xuống người mình đêm hôm đó dường như lại nóng lên, đã không thể dùng hai từ buồn nôn để hình dung nữa. Vào lúc này, cô chỉ muốn lột xuống một lớp da.
Đứng trong toilet một lúc lâu, đến tận khi đã điều chỉnh tâm trạng xong, Đinh Kiều An mới quay lại phòng bao, lại phát hiện Sở Thần Hy đã đi trước, chỉ để tài xế ở lại.
“Tiểu thư, còn muốn dùng cơm không?”
Đinh Kiều An lắc đầu, cô làm gì còn khẩu vị nữa.
Về đến nhà, vú Mạc muốn hóng hớt một chút, nhưng lại thấy sắc mặt Đinh Kiều An không được tốt lắm, tưởng Nhị gia làm khó Đinh Kiều An, muốn an ủi một chút, lại thấy cô lắc đầu.
“Vú Mạc, cháu rất mệt mỏi, để cháu nghỉ ngơi một chút, bữa tối không cần gọi cháu.”
Đinh Kiều An ngâm mình trong bồn tắm, cứ cọ đi cọ lại cơ thể mình, cho dù đã làm vậy nhiều ngày, cô vẫn cảm thấy rất bẩn, cực kì bẩn.
Nó giống như mực, không thể tẩy sạch được, Đinh Kiều An bắt đầu thút thít, sau đó là gào lên khóc lớn.
Vú Mạc đứng ngoài cửa, nghe tiếng khóc trong phòng, cứ gọi điện cho nhị gia, nhưng không thấy anh nhận máy, rất sốt ruột.
Cũng không biết Đinh Kiều An khóc bao lâu, cuối cùng cũng im lặng lại, vú Mạc thở dài một hơi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-mau-vao-ro-di/3480627/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.