Đùng... đoàng...tiếng sấm ầm ầm, từng tia chớp xé trời đánh xuống lóe sáng từng khoảng trời, báo hiệu một cơn mưa rào nặng hạt sắp sửa trút xuống.
Trần Thanh Trúc ở trong nhà sợ hãi co mình ở trên giường, nước mắt bắt đầu tràn khóe mi. Mỗi khi sấm nổ, những tia chớp xẹt ngang qua cửa sổ là một lần hình ảnh kinh khủng kia lại xuất hiện trong đầu cô. Hình ảnh mẹ cô cả người nằm trong một vũng máu cũng trong một hôm trời mưa sấm chớp như thế này. Năm đó Trần Thanh Trúc là một đứa nhỏ mới bốn tuổi, nhìn thấy mẹ cả người nằm trong vũng máu, chỉ biết gào khóc đến khản cả cổ rồi ngất đi. Tỉnh lại cô nhóc đã không còn mẹ ở bên cạnh, thay vào đó là cô được đưa tới cô nhi viện, cô nhóc bốn tuổi tận mắt nhìn thấy cái chết của mẹ mình bị sang trấn tâm lý, trở lên ít nói và sợ hãi mỗi khi trời đổ sấm chớp. Lúc này ở bên cạnh cô chính là Trần Nhã Uyên, dần hai người trở lên thân thiết cô cũng ỷ lại dựa dẫm vào người chị này.
Trần Thanh Trúc trên mặt giờ đã tràn đầy nước mắt, hai mắt nhắm chặt thân hình run rẩy không ngừng.
Bên này Lê Gia Hào vừa mới bước ra khỏi một buổi họp bàn hợp đồng với đối tác nước ngoài thì nhận ngay được một cuộc điện thoại, nhìn lại thì số máy này đã gọi đến cả chục cuộc rồi, nhìn ra thì đây là số máy từ nước ngoài, ánh mắt dấy nên một tia khó hiểu. Điện thoại vừa được kết nối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-la-me-don-than-thuan-khiet-nhat/2945987/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.