Trần Thanh Trúc về đến nhà mệt mỏi nằm lên giường, trong đầu cô vẫn văng vẳng một câu nói kia " Thế thân vẫn chỉ là thế thân mà thôi."
Bất chợt như nghĩ ra điều gì đó cô ngồi dậy lấy điện thoại ra nhìn đến hai tin nhắn là hình ảnh cô ban nãy nhân lúc Mạc Vân Anh không để ý đã chụp lại rồi gửi tới máy mình cùng một số dữ liệu khác nữa. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào hình ảnh hiển thị kia, số điện thoại kia cô có thể vừa liếc mắt đã có thể nhận ra được ngay đó chính là số điện thoại của Lê Gia Hào. Vậy là anh thực sự còn nhớ nhung đến Mạc Vân Anh sao? Thật sự là như vậy sao.
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Lê Gia Hào mệt mỏi đi từ phòng họp của công ty ra ngoài, theo sau là một hàng dài nhân viên im lặng nhìn nhau, ai cũng cố giảm sự tồn tại của bản thân mình xuống mức thấp nhất.
Lần này Lê Gia Tuệ kia đúng là làm anh bất ngờ với cái hành động nhanh như chớp kia, ấy vậy mà hắn lúc này lại bán cổ phần trong tay ra bên ngoài, khiến cho anh cũng có chút trở tay không kịp.
Lê Gia Hào mệt mỏi khẽ day day mi tâm mình một chút, đang muốn về nhà thì lại nhận tới một cuộc gọi từ đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ.
"Chào anh... Anh có phải là anh Hào không ạ?"
"Phải... cô là..."
"Tôi là nhân viên của bar Thiên Đường, bạn gái anh uống say quá nên tôi gọi điện cho anh, mong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-la-me-don-than-thuan-khiet-nhat/2945974/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.