Trần Thanh Trúc nhìn hắn cong cong khóe miệng, nụ cười lạnh lẽo đến thấu xương. Lê Gia Hào cũng bị dáng điệu này của cô làm cho giật mình mấy phần. Lê Yên Thư phản ứng hơi chậm một chút liền tò mò hỏi Lê Gia Hào. 
"Anh... cô gái này là ai vậy? Sao lại biết Mạc Văn Quân." 
Lê Gia Hào còn chưa kịp trả lời thì Lê Xuân Trường đã vội chen ngang, bộ mặt lộ rõ vẻ bát quái, hóng chuyện của bà tám. 
"Đây chính là chị dâu nhỏ của chúng ta đó chị... Nhìn bộ dáng kia của Mạc Văn Quân xem chừng rất sợ chị dâu nha... phải không? Phải không?" 
Lê Gia Hào lườm cậu ta một cái, nói với Lê Yên Thư. 
"Anh cũng không biết làm sao bọn họ lại quen biết nhau, bất quá để anh hỏi thử cô ấy một chút." 
Lê Gia Hào hơi ghé đầu đến hỏi Trần Thanh Trúc. "Em sao lại quen biết tên cặn bã này vậy? Nhìn hai người như là có thù oán phải không?" 
Trần Thanh Trúc như có như không nhìn anh, khẽ nhún vai một cái, nhưng cô không trả lời mà nhìn sang Lê Yên Thư hỏi. 
"Cô Thư này cô hôm nay làm sao lại biết chuyện xấu của tên này vậy?" 
Trần Thanh Trúc vừa dứt lời Lê Yên Thư như bị châm trúng chỗ đau, ánh mắt dấy lên sự phẫn nộ mà ban nãy bị cắt ngang giữa chừng, nghiến răng mà nói. 
"Tôi thật sự là mắt mù nên trước đây mới coi trọng một tên cặn bã như hắn, đúng là số chó mới vớ phải hắn làm chồng, để 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-la-me-don-than-thuan-khiet-nhat/2945963/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.