Bầu không khí trong phòng như lạnh lẽo thêm vài phần, Lê Gia Hào nhìn sang luật sư của mình, cùng giám đốc thiết kế vẫn đang yên lặng ngồi ở đó, nói. 
"Phần còn lại giao cho các anh, nên làm thế nào thì làm như vậy, chiếu theo luật mà làm." 
Vũ Bình nghe Lê Gia Hào nói như vậy thì cuống cuồng, nước mắt rơi như mưa, trong lòng gào thét tuyệt vọng "Xong rồi... lần này xong thật rồi...". Đầu óc cô ta nhanh chóng vận chuyển, chợt cô ta nghĩ ngay tới Lê Yên Thư, giờ đây chỉ có Lê Yên Thư mới có thể cứu cô ta mà thôi. 
"Anh Hào... anh không thể làm như vậy với em được. Cho dù anh không nể mặt tăng cũng nên nể mặt phật chứ. Em là bạn của Thư, xin anh... xin anh bỏ qua cho em lần này, chỉ một lần này thôi, em đảm bảo sẽ không có lần sau nữa đâu ạ..." 
Vũ Bình vừa nói xong, bỗng cửa phòng bị mở ra, người đi tới chính là Lê Yên Thư. Vũ Bình nhìn thấy Lê Yên Thư thì như người chết đuối vớ được cọc vậy, vôi vàng chạy tới, nhưng bất ngờ... 
Bốp... 
Một cái tát như trời giáng táng xuống mặt cô ta. Vũ Bình bị một tát này làm cho choáng váng đầu óc, đáng muốn nhảy tới cào cấu thì nhận ra người vừa tát mình chính là Lê Yên Thư thì cô ta vội vàng tỏ ra ngây thơ, ủy khuất mà nhìn Lê Yên Thư. 
"Thư... cậu... cậu... cậu sao lại đánh mình? Mình đâu có làn gì sai cơ chứ?" 
Lê Yên Thư lửa giận bừng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-la-me-don-than-thuan-khiet-nhat/2945957/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.