"Ba... đúng là con muốn trách ba, nhưng trách cũng không thể làm được gì nữa rồi, con cũng muốn giải quyết lắm nhưng người con phái đến bên kia để thu xếp nhưng anh cả con lại một mực ngăn cản không cho con nhúng tay, ba nói xem con phải làm sao để giải quyết chứ. Không có phải con không hiểu đại cục, mà là lực bất tòng tâm..."
Lê Gia Hào nói như vậy cũng không phải là làm quá mà đúng thực tế là như vậy, Lê Gia Tuệ bên kia không biết đang giở trò mèo gì mà một mực ngáng chân anh, mà cái dự án kia lại là từ đầu đến cuối đều là hắn tự mình làm chủ, anh không thể làm gì được vì có lệnh của ba anh. Anh đã nói như vậy chắc chắn ba anh cũng phải hiểu vấn đề này hoàn toàn không phải do anh rồi, tin rằng ông ấy rất nhanh sẽ giải quyết tốt Lê Gia Tuệ kia mà thôi, trừ phi Lê Gia Tuệ kia tự xé rách mặt nạ bây giờ, nhưng anh tin hắn ta chưa làm vậy bây giờ...
"Ba hiểu rồi, bên anh cả con ba sẽ giải quyết, con cứ yên tâm đi..."
"Vâng thưa ba..."
Đúng như Lê Gia Hào dự đoán khi anh tới nơi thì đã gặp ngay Lê Gia Tuệ đầu tiên, hắn tức giận mà trừng trừng mắt nhìn anh, giọng nói như rít qua kẽ răng.
"Lê Gia Hào... xem như mày giỏi. Nhưng không sao, để mày tới chùi mông cho tao tao cũng rất là hoan nghênh, mày chùi cho sạch một chút, ổn thỏa tao lại tiếp nhận... haha..."
Lê Gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-la-me-don-than-thuan-khiet-nhat/2945941/chuong-121.html