Lê Gia Hào đứng cạnh Trần Thanh Trúc nhìn thấy một màn biểu tình này của cô, thì liền nói nhỏ. 
"Cô gái... em là đang nghĩ vẩn vơ cái gì vậy?" 
"Nghĩ xem có nên chuyển sang kinh doanh camera hay không?" 
"Hả?" 
Lê Gia Hào thật không ngờ cô sẽ nói như vậy, cô muốn kinh doanh camera làm gì? Mà đây đâu phải là trọng điểm, trọng điểm là chuyện đang diễn ra kia cơ mà. 
Lê Gia Tuệ lúc này cùng ông Khánh bà Điển cũng đều có mặt ở đây. Lê Gia Tuệ tức giận đi đến trừng mắt mà quát Đào Hà Trang đang thất thần, đứng đó, lắp bắp không lên lời. 
"Còn không mau xin lỗi... thật mất mặt mà..." 
"Em... em..." 
"Em... em cái gì... nói xin lỗi..." 
Đào Hà Trang những tưởng nhìn thấy Lê Gia Tuệ sẽ có đường sống, cô ta không ngờ lại bị hắn ta mắng lớn xối xả như vậy, ngay cả một lời hỏi thăm chuyện gì xảy ra cũng không nói. 
Đào Bích Ngọc thấy tình hình không ổn lắm, lại nhìn thấy đông đảo mọi người đang ở đây, còn có cả ông Khánh và bà Điển ở đây thì cũng không quản nhiều đến chuyện hắt rượu kia nữa vội vàng nói. 
"Anh Tuệ... không cần xin lỗi gì cả đâu ạ. Em có chuyện quan trọng hơn cần tuyên bố cho mọi người biết..." 
"Nhưng cô ta còn chưa có xin lỗi tôi, còn cả cô nữa, cô đã xúc phạm tôi, cũng cần phải xin lỗi đúng không..." 
Trần Thanh Trúc nhướng nhướng chân mày nhìn Trần Bích Ngọc. Điều này khiến Trần Bích 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-la-me-don-than-thuan-khiet-nhat/2945926/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.