"Vậy anh không nói linh tinh thì có thể tới tìm em phải không?"
Lương Minh không bỏ phí sơ hở của lời nói mà tranh thủ. Lục Vĩ Thanh không muốn dây dưa cùng anh ta liền xoay người sang nói với Lê Xuân Trường, đưa cho anh ta một tập tài liệu, lại nói đến yêu cầu của Trần Thanh Trúc. Lê Xuân Trường gật đầu tỏ ý đã hiểu liền dẫn cô đi lấy vải.
~~~~~~~~
Bên ngoài cổng trường quốc tế Việt Mỹ. Tin Tin đeo trên lưng ba lô, đi bên cạnh chính là Bin và cô nhóc Bống đáng yêu. Vừa ra đến cổng trường đã nhìn thấy xe đưa đến đón tới, đang muốn đi lên xe thì bỗng nghe có tiếng gọi.
"Tin Tin..."
Tin Tin xoay người quay lại thì thấy chính là người hôm nọ mình gặp ở siêu thị thì có chút giật mình, ngơ ngác.
Hà Thảo Điển đi đến chỗ ba đứa nhỏ, nhìn Tin Tin cười nói.
"Đúng là cháu rồi... Tin Tin... cháu còn nhớ ta chứ?"
"Còn nhớ ạ... chúng ta đã từng gặp nhau ở siêu thị vào thứ bảy tuần trước ạ..."
Tin Tin gật đầu trả lời. Hà Thào Điển cười càng thêm vui vẻ, thân thiết hỏi.
"Cháu học ở trường này sao?"
Tin Tin gật gật đầu, nhìn bà. Bà Điển mỉm cười, nói tiếp.
"Bà chính là cổ đông ở đây? Hôm nay tới xem chút tình hình, thật không ngờ lại có thể gặp cháu ở đây, chúng ta thật là có duyên đó."
Tin Tin ánh mắt có phần khó hiểu, như vậy có gì liên quan tới cậu chứ nhỉ. Bất quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-la-me-don-than-thuan-khiet-nhat/2945900/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.