Lê Gia Hào đầu đầy hắc tuyến nhìn cô nhóc phá hư tình thú trong ngực, chỉ còn biết cười khổ mà thanh minh. 
"Nào có... anh đâu có theo đuổi ai đâu mà kinh với trả nghiệm chứ?" 
"Nói dối... người khác không nói tới. Chỉ cần nói tới chuyện của Mạc Vân Anh mà thôi. Anh còn chối... hừ... đại đào hoa, lăng nhăng mà..." 
Lê Gia Hào thở dài, biết cô vẫn để ý chuyện lần trước, liền nói. 
"Mạc Vân Anh là quá khứ rồi. Với lại trước kia anh ở bên cô ta cũng đâu phải vất vả theo đuổi, còn tỏ tình yêu đương chứ. Anh thề là anh chỉ tỏ tình, nói những lời kia là xuất phát từ tấm lòng, từ trước tới giờ chỉ nói với một mình em mà thôi." 
Trần Thanh Trúc nghe anh nói thì cảm xúc bỗng nhiên ổn định, vui vẻ lên nhiều, lại hiếu kỳ nhìn anh hỏi. 
"Anh không theo đuổi vậy là cô ta theo đuổi anh? Không đúng... nghe nói anh rất yêu cô ta mà. Còn vì cô ta mà ăn không ít khổ vẫn muốn tha thứ cho cô ta cơ mà?" 
Lê Gia Hào khóc không ra nước mắt, thấu hiểu câu nói, phụ nữ cùng tiểu nhân rất khó nuôi. Nhưng chẳng còn cách nào khác chỉ có thể kiên nhẫn mà nó cho cô biết tránh sau này phát sinh chuyện không hay, có người ly gián. 
"Đúng là cô ta chủ động theo đuổi anh. Cũng không thể nói là anh không động tâm với cô ta. Anh đã từng yêu cô ta là thật, nhưng giờ đã hết rồi. Giờ cái mà cô ta để lại cho 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-la-me-don-than-thuan-khiet-nhat/2945895/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.