Trần Thanh Trúc tự nhấp một hớp nước trà, nhắm mắt lại bộ dáng vô cùng hưởng thụ hương thơm lan tràn trong khắp khoang miệng của mình. Sau đó mới nhẹ nhàng cất lời.
"Đỉa đói đã có vôi trị. Đỉa phải vôi ắt phải nhả ra. Mà vôi sống chị đâu có thiếu..."
Phụt... người phụ nữ thiếu chút nữa thì phụt hết nước trà ra ngoài, trân chối nhìn Trần Thanh Trúc, bất mãn mà nói.
"Đáng đánh đòn mà... em muốn ăn đòn hả? Em nói ai là vôi hả? Chị đây cho dù có vôi cũng không có dư mà mang đi để đánh đuổi một mình một con đỉa hôi kia đâu."
Trần Thanh Trúc cười lên hăng hắc, nhìn người phụ nữ mà nịnh nọt.
"Đúng... đúng... cái Lão Long Đầu kia là cái thá gì chứ, chỉ cần chị không thích cho, thì chỉ cần phẩy tay một cái là hắn ta bay hết mặt mũi cả rồi."
Người phụ nữ trừng mắt liếc nhẹ Trần Thanh Trúc một cái.
"Bớt bớt cái mồm dẻo quẹo không xương lại cho tôi. Nói đi, em cần gì phải cùng hắn ta tranh chiếc nhẫn kia vậy?"
"Bí mật, không thể bật mí. Sẽ có một ngày chị sẽ biết thôi."
"Với chị đây mà em còn muốn dấu sao?"
"Không phải em dấu, mà là chuyện chưa ngã ngũ nên em chưa thể nói."
"Vậy sao em không trực tiếp lấy từ chỗ chị đi là được rồi."
"Cái đó thì là do em muốn thăm dò thực lực của đối phương, sau này còn nhiều chuyện phải làm..."
Người phụ nữ kia cũng không có hỏi nhiều, chỉ đẩy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-la-me-don-than-thuan-khiet-nhat/2945875/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.