Nguyễn Hàm Oanh luống cuống, nhìn xung quanh, nói.
"Để... để... để em gọi người giúp việc đến. Anh chờ một chút..."
Lương Minh trùng mắt nhìn cô ta, tức giận quát lên.
"Cô thu... cô không có tay à? Bày được thì phải thu được..."
Nguyễn Hàm Oanh không thể nói lại được gì, biết Lương Minh tức giận thì cũng không có giám trái lời, liền cúi xuống bắt đầu thu thập một thứ.
Hai giờ đồng hồ sau rốt cuộc cũng coi như là tạm ổn.
Lương Minh nhìn khắp nhà một lượt, nói với Nguyễn Hàm Oanh.
"Cô dọn đồ của mình đi, tôi muốn ở một mình, sau này không có chuyện gì thì đừng đến tìm tôi nữa..."
Nguyễn Hàm Oanh như không tin vào tai mình nữa trân trối nhìn Lương Minh, nước mắt trự trào tuôn rơi, bộ dáng muốn bao nhiêu ủy khuất liền có bấy nhiêu.
"Anh... anh nói thế là có ý gì chứ? Anh đừng có như vậy mà, em... em đã làm gì sai chứ..."
Lương Minh không muốn nói nhiều, dứt khoát lên tiếng.
"Chúng ta chia tay đi..."
~~~~~~~~~~
Do chân của Trần Thanh Trúc bị đau lên buổi chụp hình của Lại Na đã bị lùi lại. Trần Thanh Trúc vừa mới đi đến thì Lại Na cùng quản lý của mình đã chạy đến đón.
Nơi chụp hình lần này được Trần Thanh Trúc chọn chính là một khuôn viên của một resort nghỉ dưỡng cao cấp.
Nhưng người ta nói "Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ. Vô duyên đối diện bất tương phùng." Không biết dạo gần đây, từ khi trở về nước, Trần Thanh Trúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-la-me-don-than-thuan-khiet-nhat/2945815/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.