Trần Nhất Long nhất thời có chút chột dạ, nhưng rất nhanh đã bị hắn lấp liếm đi, hắn vằn mắt lên nhìn Trần Nhất Sơn mà quát.
"Mày im đi cái đồ bất hiếu, vong ân phụ nghĩa... mày thì biết cái gì? Tao nói về mẹ mày sai sao? Mẹ mày chính là cái loại gái trắc nết, lăng loàn... hừ..."
Trần Nhất Minh tức giận đứng một bên ho lên từng hồi.
"Khụ...khụ... Sơn... nếu hôm nay mày bước ra khỏi đây thì cũng đừng bao giờ quay trở lại nữa...khụ...khụ... nhà này không có loại con cháu như mày..."
Vũ Thúy Loan bên ngoài nhếch nhếch khóe môi lên châm chọc một hồi, chỉnh lại tâm trạng liền chạy vào, nắm lấy tay Trần Nhất Sơn bộ dáng mẹ hiền nói.
"Sơn... con đừng có ngang bướng cãi lời ông nội con nữa mà... con mau xin lỗi cha và ông con đi. Lại nói nếu con không muốn quản chuyện của Ngọc thì từ nay mẹ sẽ trông chừng nó... con đừng có vì thế mà chọc giận đến ông và ba con..."
Nói đến đây bà ta dừng lại một chút lại xoay sang nói với Trần Nhất Minh và Trần Nhất Long.
"Ba... ba nghe con nói... Sơn nhất thời nổi nóng mới như vậy mà thôi. Dù gì nó cũng là cháu của ba, ba chấp với con trẻ làm gì? Ba giữ gì sức khỏe... còn mình à! Mình đừng vì chuyện đã qua mà nhắc lại nữa, giù sao cũng là chuyện đã qua rồi. Người có lỗi cũng là... aizzz... thôi dù sao Sơn nó cũng là một tay mình đào tạo, dạy dỗ mà nên người, thành tài như bây giờ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-la-me-don-than-thuan-khiet-nhat/2945802/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.