Trần Thanh Trúc ở trong phòng đắc ý không thôi, cười một mình.
Cạch...
"Ai..."
Bốp...
Nghe thấy tiếng động phát ra ở đằng sau tấm bình phong Trần Thanh Trúc xoay người nhìn qua hướng phía phát ra tiếng động, quát lên một tiếng tiếp theo là ra chiêu đánh tới.
Lê Gia Hào phản ứng nhanh né người qua, cúi người, bắt lấy tay của Trần Thanh Trúc kéo người qua, ôm lấy trước ngực, khóe miệng run rẩy, giọng nói trầm khàn vang lên.
"Người phụ nữ này, sao em hung dữ như vậy hả? Thật là..."
Lê Gia Hào trán nổi lên ba vạch đen, tự sờ mũi ngưỡng ngùng. Đời anh đây là lần đầu tiên nghe lén chuyện của người khác bị phát hiện, mà người phụ nữ này cũng quá con mẹ nó hung dữ rồi. Nếu ban nãy anh không phản xạ nhanh, thân thủ linh hoạt, thì một chiêu kia của Trần Thanh Trúc cũng khiến anh nếm mùi máu luôn rồi.
Trần Thanh Trúc bị Lê Gia Hào ôm chặt không cựa được thì tức giận không thôi.
"Nghe lén người khác nói chuyện, đáng bị ăn đòn..."
Lê Gia Hào bị mắng vẫn cười nói.
"Anh không hề nghe lén nhá, mà là em và người kia vào đây rồi nói, bắt buộc anh phải nghe thôi...thính giác anh hoàn toàn bình thường, được không?"
Khi nãy Lê Gia Hào nhìn thấy Trần Thanh Trúc trên hành lang, vốn là muốn đến hỏi cô vài câu, nhưng lại thấy cô đuổi theo một người đàn ông, rồi hai người lôi kéo nhau đi đến hướng mình, tò mò anh liền nấp vào căn phòng này. Nhưng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-la-me-don-than-thuan-khiet-nhat/2945779/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.