Chương trước
Chương sau
Ngay sau đó mỗi một người mẫu đều được phát tới một chiếc bịt mắt.

Lục Vĩ Thanh:"Tiếp theo các bạn sẽ thể hiện khả năng catwalk chuyên nghiệp và bản lĩnh của mình. Bịt mắt catwalk..."

Lê Gia Tuệ hơi có chút sửng sốt, khi nghe yêu cầu mà Lục Vĩ Thanh vừa nói.

"Sao chứ? Bịt mắt thì làm sao mà catwalk?"

Giám đốc Trương:"Yêu cầu khó mới thể hiện bản lĩnh, cùng sự chuyên nghiệp..."

Lê Gia Tuệ một bên im lặng quan sát, không có bất kỳ bình luận gì.

Một vài cô người mẫu lia ánh mắt lúng liếng đưa tình nhìn qua bên Lê Gia Hào cùng các đổng sự ngồi. Họ đều muốn tìm cho mình một kim chủ bảo bọc. Nhất là ở nơi đó còn có cả người đàn ông hoàng kim vạn người mê, tổng giám đốc Tập Đoàn Khánh Điển. Nếu họ bắt được trái tim của vị Sếp Tổng này thì có thể một bước bay lên thành phượng hoàng luôn rồi.

Trong số đó Đàm Chi Lan cũng không ngoại lệ, trong lòng cô ta thầm tính toán một phen, làm sao có thể tiếp cận được Lê Gia Hào, và được anh chú ý tới.

Đào Hà Trang nhìn thấy những ánh mắt hau háu, cùng tính toán, lúng liếng đưa tình kia thì không khỏi cười lạnh. Họ nghĩ họ là ai chứ."đỉa mà đòi đeo chân hạc" thật là không biết tự lượng sức mình mà.

Bịt mắt đi catwalk theo một đường thẳng này giường như là một thử thách đã làm khó rất nhiều người mẫu, nhưng bên cạnh đó cũng đã có vài ngôi sao vụt sáng nhờ chính thực lực của bản thân.

Lại Na trong lòng thầm cười như nở hoa, catwalk một đường thẳng khi bị bịt mắt với một người mẫu chuyên nghiệp không hề khó. Mà với cô thì cũng không thành vấn đề.

Đàm Chi Lan thì trái ngược hoàn toàn với Lại Na. Cô ta thầm rủa một tiếng." Bịt mắt catwalk là cái quỷ gì vậy trời, mẹ nó thật là biến thái mà".

Đàm Chi Lan là một cô gái có tài ăn nói, cộng thêm diện mạo bên ngoài ưa nhìn, lại chịu chơi, vậy nên cô ta dấn thân làm người mẫu rồi tiến vào showbiz chỉ trong vòng ba năm đã có chút danh tiếng. Nhưng những danh tiếng đó cũng không mấy tốt đẹp. Vì cô ta nổi vì hở, nổi nhờ kim chủ. Cũng không thể không nói cô ta cũng có sự cố gắng rất nhiều, và ít nhiều cũng đã được nhìn nhận tới. Đến thời điểm hiện tại cũng là một người đẹp có tiếng của showbiz...

Đào Hà Trang với thử thách này cũng cho là không quá khó, vậy nên rất tự tin mỉm cười, nhìn xung quanh, cũng không quên đánh ánh mắt đến hai anh em nhà họ Lê đằng xa.

Kết thúc buổi casting mẫu nam được chọn làm vedette không ngoài dự đoán chính là nam vương Mạnh Quân, cùng hai firt face là hai mẫu nam có tên tuổi khác, siêu mẫu Trần Minh giải vàng siêu mẫu nam năm trước. Cùng Hoàng Đăng Khôi ca sĩ kiêm người mẫu, mới vào nghề không lâu, nhưng được đánh giá rất cao.

Khác với mẫu nam, bên mẫu nữ lại là một mảnh xôn xao không ngừng, vì vị trí vedette được giao cho Lại Na, một người mẫu đang bị giám đốc Trương của giải trí Mộc Vũ phong sát. Còn firt face được giao cho Đào Hà Trang. Một người nữa là Tưởng Bình một người mẫu lâu năm của công ty giải trí Hòa An.

~~~~~~~~

"Anh Hào... thật là trùng hợp quá, được gặp anh ở đây em rất vui... anh ở gần đây sao?"

Lê Gia Hào vừa bước ra khỏi siêu thị thì đã gặp ngay Đào Như Lan ở cửa. Anh hơi nhíu mày nhìn cô ta, giọng nói không cảm xúc.

"Tôi nghĩ là cô đã biết..."

Đào Như Lan mặt bỗng chốc đỏ rực lên đến tận mang tai, cúi đầu ấp úng.

"Anh Hào... anh đừng hiểu lầm... em..."

Đào Như Lan cô thừa nhận là cô gặp anh không phải tình cờ, mà là cố tình. Cô đã biết được nơi ở của anh từ mẹ anh, cô đã chờ anh rất lâu ở bên quán đối diện, khi thấy anh vào siêu thị vậy là cô đã cố tình đứng ở đây chờ anh. Chỉ không ngờ là anh đã biết, không những vậy còn nói thẳng ra như vậy, khiến cô nhất thời cảm thấy xấu hổ không thôi.

Lê Gia Hào thấy có rất nhiều người đang nhìn về phía mình và Đào Như Lan thì nói.

"Chúng ta qua quán cà phê bên kia nói chuyện, ở đây không hay lắm."

Đào Như Lan liền gật đầu đồng ý.

"Được ạ..."

Vào đến quán cà phê hai người tùy tiện ngồi xuống một cái bàn trong một cái góc có một cái cây ngăn cách với không gian bên ngoài.

Gọi đồ uống xong, Lê Gia Hào liền lên tiếng.

"Cô Lan này sau này cô đừng phí thời gian để làm như vậy nữa... cô không cảm thấy như vậy rất nhàm chán hay sao?"

Đào Như Lan nghe Lê Gia Hào nói xong thì bỗng chốc đứng hình mất mấy giây, cúi đầu hỏi.

"Anh Hào... chẳng lẽ anh ghét em đến vậy sao?"

Đào Như Lan có chút không hiểu tại sao Lê Gia Hào lại không có chút cảm tình nào với mình như vậy. Thậm chí nhiều khi cô tới nhà anh để gặp anh mỗi dịp anh về nhà bên kia thì trong mắt anh còn có cả sự chán ghét nữa. Đào Như Lan thực sự không biết mình đã sai ở đâu nữa.

Lê Gia Hào lạnh lùng nhìn Đào Như Lan.

"Cô cần gì phải như vậy. Tôi không có tình cảm với cô, mong sau này cô đừng tới tìm tôi nữa... chúng ta không thể nào đâu..."

Đào Như Lan nhìn Lê Gia Hào nước mắt như muốn rơi xuống, ánh mắt phiếm hồng, trông vô cùng mỏng manh yếu đuối.

"Tại sao không thể chứ? Không phải anh vẫn còn độc thân, ngay cả bạn gái cũng không có, tại sao khiong cho em một cơ hội chứ? Anh có thấy như vậy là bất công với em không?"

Lê Gia Hào:"Chuyện tình cảm không thể nói rõ được, tôi không có tình cảm với cô thì không thể cho cô cơ hội được. Thêm nữa... tôi đã có người trong lòng rồi... chuyện cần nói tôi cũng nói xong rồi, tôi đi trước đây."

Đào Như Lan:"Anh yêu cô gái ấy sao? Cô ấy cũng yêu anh sao? Hai người đang yêu nhau?"

Lê Gia Hào:"Tôi có tình cảm với cô ấy. Tôi đang theo đuổi cô ấy..."

Nói đến đây trong đầu Lê Gia Hào xoẹt qua một bóng hình say khướt ôm lấy anh không buông kia. Trong mắt anh là một mảng ôn nhu đầy ý cười, trái tim tự hỏi "Là yêu sao, hay chỉ là..."

Đào Như Lan nhìn Lê Gia Hào như vậy thì chỉ biết cười khổ mà nói.

"Cô gái đó thật may mắn khi được anh yêu và theo đuổi. Nhìn anh là em biết anh đã yêu cô ấy rồi..."

(Còn tiếp)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.