Lê Gia Tuệ nhìn biểu tình này của Đào Hà Trang thì bật cười to khoái trí...
"Haha... tiểu hồ ly này... nếu nói không tin thì anh sẽ dùng hành động để chứng minh cho em thấy..."
Đào Hà Trang đỏ mặt nũng nịu, người không khỏi cọ cọ vài cái vào Lê Gia Tuệ...
"Lưu manh... anh thật..."
Lê Gia Tuệ:"Anh làm sao nào?... không phải anh lưu manh như vậy em mới thích sao?"
Đào Hà Trang giơ nắm đấm lên đấm nhẹ vào lồng ngực Lê Gia Tuệ.
"hừ... anh... còn lâu ý..."
Lê Gia Tuệ:"Thật sao?... để anh xem nào..."
"A... "
Sau một hồi điên loan đảo phượng, Lê Gia Tuệ lặng lẽ rời khỏi khách sạn, đi tới công ty giải trí Hoàng Thiên.
Đào Hà Trang sau khi Lê Gia Tuệ đi khỏi không khỏi cong khóe môi. Lê Gia Hào tưởng mình hay lắm sao? Ngày đó cô yêu anh như vậy, nhưng do một lần say rượu phạm phải sai lầm mà anh không thèm nhìn cô lấy một cái... cô luôn tự hỏi có phải anh vốn chỉ coi cô là thế thân hay không?
Ở bên anh hai năm... hai năm anh chưa bao giờ chạm tới cô... không phải cô không cho anh mà là anh không để ý tới cô. Một mực vẫn là như vậy...
Người phụ nữ kia có gì mà để anh nhớ mãi như vậy chứ, cô ta có gì hơn cô? Chẳng phải cô ta đã phản bội anh đó sao? Lê Gia Hào rồi sẽ có ngày anh phải hối hận vì điều mình đã làm với Đào Hà Trang cô.
Không có Lê Gia Hào thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-la-me-don-than-thuan-khiet-nhat/2945697/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.