- Em vào tắm trước đi, xong rồi anh gọi Đức Phan đưa chúng ta đi ăn tối.
- Em biết rồi.
Nguyệt Như Ái gật đầu, vào trong phòng tắm rửa. Còn Lâm Dương Vũ ở ngoài, tranh thủ ngắm lại mấy tấm ảnh mới chụp cho cô hồi sớm và chiều.
Nhìn nụ cười rạng rỡ của cô, lòng anh lại rung động như hồi mới yêu, khi cô cười lên như vậy, quá sức là xinh đẹp rồi.
Đột nhiên, điện thoại anh lại reo lên. Anh nhấc máy lên, người gọi tới là Tưởng Cầu Ngọc. Thú thực, cuộc gọi này anh chẳng muốn nghe chút nào.
- Alo, mẹ à?
- Ừ, con đang ở đâu đấy? Về nhà một chút đi, có khách quý tới chơi.
- Khách quý của mẹ, chứ có phải của con đâu.
- Cái thằng này, Gia Mỹ đã trở về rồi đấy.
Lâm Dương Vũ bất chợt khựng lại, nghe tới cái tên này, trong anh lại khó chịu tới không tưởng.
- Con hiện tại không ở thành phố S, nên không tới được. Thế nhé, con cúp máy đây.
Nói xong, anh liền lập tức cúp máy. Anh không muốn nghe mẹ mình nói tới cái tên kia một chút nào cả, lòng anh bây giờ cũng rất rối bời.
Anh không biết, có nên nói chuyện ấy cho cô biết không?
Lâm Dương Vũ thẫn thờ, ngồi đừ ra suy nghĩ, tới nỗi Nguyệt Như Ái tắm xong, bước ra lúc nào cũng chẳng biết, vẫn cứ ngồi im như pho tượng mà thôi. Tới khi cô lay lay người anh, anh mới giật mình quay lại thực tại.
- Anh sao thế? Nghĩ gì mà chăm chú vậy?
- À, không có gì đâu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-kho-chieu-cua-tong-giam-doc/1719993/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.