- Này Như Ái, sao tự dưng lại chạy ra đây vậy?
- Chắc là do tao hoa mắt, nhìn nhầm người quen mà thôi...
Nguyệt Như Ái thẫn thờ. Không có Lâm Dương Vũ nào ở đây cả. Từ An An hỏi, có chỉ biết cười trừ, trả lời qua loa mà thôi.
Từ An An thấy thế cũng không hỏi thêm, kéo Nguyệt Như Ái về khách sạn. Nhưng Lục Đình Phong thì khác, anh biết lí do vì sao Nguyệt Như Ái bỗng dưng chạy đi như vậy.
Rút điện thoại ra, anh gọi cho Lâm Dương Vũ.
- Alo, mày làm kiểu gì mà suýt thì bị phát hiện kìa.
- Gì, tao không biết. Mà, tao đứng từ xa như thế mà cô ấy vẫn nhìn thấy tao, chứng tỏ trong lòng cô ấy có tao
Lục Đình Phong tới phát khùng với tên này. Suýt bị phát hiện rồi vẫn còn vui vẻ tự cao như vậy, lúc này thật chỉ muốn đánh cho một phát.
- Mày cẩn thận tìm thời gian phù hợp vào khách sạn đi. Mày mà để sơ suất rồi kế hoạch tan nát thì đừng bao giờ nhờ tao nữa.
- Rồi rồi.
Xong, Lục Đình Phong cúp máy. Anh ở phòng sát cạnh với Nguyệt Như Ái và Từ An An, chờ hai người này tắm rửa thay đồ xong thì cũng đã mất hai ba mươi phút rồi, vì vậy họ quyết định với nhau tối đi ăn xong rồi đi dạo quanh biển một chút thôi, còn đi chơi đâu đó thì đành để ngày mai.
Bữa tối này, Lục Đình Phong gọi cả một bàn đầy hải sản, như là muốn gọi hết cái menu rồi. Vì vậy, nhân viên ra phục vụ cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-kho-chieu-cua-tong-giam-doc/1719966/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.