"Em tới là để đàm phán?" Nụ cười của Ngô Duẫn Kỳ càng đậm hơn, không biết vì sao, anh cảm thấy lúc này rất có tình ý.
Nam Cung Thiến gật đầu: "Em chỉ có thể nói là chúng ta đang đàm phán, thì bọn họ mới để cho em đi, là Sophie bắt em tới nơi này, cô ta đã đi rồi. Ngạo Dạ Phong đã đi đến bệnh viện, sẽ không sao đâu." Nam Cung Thiến giới thiệu khái quát tình hình ở đây: "Bên trong có bảy cảnh sát, trong tay đều có súng, hơn nữa bọn họ đã liên lạc với người cứu viện, rất nhanh sẽ có nhiều người hơn nữa tới đây, hình như bọn họ đã nắm giữ được chứng cứ phạm tội của anh, đang vây bắt anh!"
Nói tới đây, Nam Cung Thiến dừng lại một chút, vẻ mặt tỉnh táo một cách lạ thường, đến gần chỗ Ngô Duẫn Kỳ, bắt lấy bàn tay đang cầm súng lục của anh, đặt ở trước ngực mình, chĩa súng vào ngực mình, ánh mắt vô cùng kiên định: "Lúc này là lúc nên rời đi, đây là cơ hội duy nhất. Cũng là việc duy nhất em có thể làm cho anh, bất kể đi đâu, hãy sống sót thật tốt!" die.nda.nl.equ.ydo.n
Nhìn nụ cười trên mặt Ngô Duẫn Kỳ, Nam Cung Thiến nhíu mày thật chặt, giọng nói có chút gấp gáp: "Người ở bên trong đều biết em là ai, nếu anh kèm hai bên của em như lời em nói..., thì bọn họ sẽ không dễ dàng ra tay với anh đâu, còn do dự cái gì nữa."
Ngô Duẫn Kỳ nhìn vào Nam Cung Thiến: "Anh biết rất rõ!" Vừa dứt lời, anh trở tay một cái,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-hang-ti-cho-choc-ba-xa-cua-tong-giam-doc/554336/quyen-3-chuong-272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.