Nam Cung Thiến cắn môi, không nói gì, Ngô Duẫn Kỳ nhíu chặt mày, vùi đầu vào trong bàn tay, Nam Cung Thiến không thấy được mặt của anh, nhưng cũng không biết nên nói gì.
Trong khoảng thời gian Sophie khôi phục lại, Nam Cung Thiến vẫn sống bên cạnh Ngô Duẫn Kỳ, cô nghĩ, lúc này anh cần nhất một người làm bạn, có thể không cần nói gì, cũng không cần phải làm cái gì, chỉ là khi anh cô độc thì sẽ luôn có người bên cạnh.
Nếu như anh muốn nói chuyện, nếu như anh muốn có người làm chút gì, thậm chí anh chỉ muốn quay đầu lại nhìn một chút có người ở đây hay không, thì cô đều sẽ ở bên cạnh, một bước không rời.
Hai tháng sau, cũng chính ngày giao hẹn của Nam Cung Thiến và Ngô Duẫn Kỳ nhận được câu trả lời, Sophie xuất viện.
"Chị ơi, tôi muốn ăn chocolate." Sophie ngồi trong xe, đưa tay muốn lấy chocolate trong tay Nam Cung Thiến.
"Sophie, ngoan, cô đã ăn rất nhiều rồi, không thể ăn nữa. Ngày mai chị sẽ lấy thêm cho cô được không?" Nam Cung Thiến nhỏ hơn Sophie, nhưng lại bị cô ấy gọi là chị, cô từng có mấy lần muốn thay đổi xưng hô này, nhưng cũng không làm nên chuyện gì, cuối cùng cô cũng chấp nhận.
"Bây giờ tôi muốn ăn, tôi muốn ăn, muốn ăn!" Sophie giở trò trẻ con nhõng nhẽo.
Nam Cung Thiến thế nào cũng dỗ không được, quay đầu ánh mắt nhìn Ngô Duẫn Kỳ đang lái xe phía trước cầu cứu.
Từ trong kính chiếu hậu Ngô Duẫn Kỳ nhìn thoáng qua các cô: "Sophie, ngày mai ăn nữa!" Chỉ đơn giản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-hang-ti-cho-choc-ba-xa-cua-tong-giam-doc/554314/quyen-3-chuong-250.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.