Ngạo Dạ Phong dừng lại, nhìn Trần Vũ Tịch thì thấy trong ngực cô ôm một con chó nhỏ, tóc gáy toàn thân tức khắc đều bị dựng lên, trên trán không khỏi rướm mồ hôi lạnh. Thẩm Thiên Dật và An Tử Kỳ ra hiệu bằng mắt qua lại với nhau, nhìn lí do là con chó nhỏ Trần Vũ Tịch ôm kia.
Vì bọn họ biết, bất kì người nào ôm nó cũng sẽ nhận phải tấn công của Ngạo Dạ Phong, chỉ có Trần Vũ Tịch ôm nó là cực kỳ có uy hiếp đối với Ngạo Dạ Phong, hơn nữa cậu ta cũng không dám làm gì cô ấy.
Trần Vũ Tịch lúc đầu cũng không để ý tới vẻ mặt khác thường của Ngạo Dạ Phong, cô vẫn cúi đầu nhìn chằm chằm chó nhỏ trong ngực chờ Lục Giai ra khỏi xe ở bên kia.
Nhưng rõ ràng vừa rồi đang nói chuyện lại đột nhiên cùng im lặng, Trần Vũ Tịch ngẩng đầu nhìn Ngạo Dạ Phong.
Thấy gương mặt hoảng sợ anh hoảng sợ, bất thình lình giật mình, vẫn không biết xảy ra chuyện gì.
- Vậy. . . . . . con chó đó là của ai? - Ngạo Dạ Phong cau mày. Lần đầu tiên Trần Vũ Tịch thấy anh như vậy, vẫn không thể giải thích được.
- Là . . . . . - Trần Vũ Tịch còn chưa nói ra tên Lục Giai Thẩm Thiên Dật đã cuống quít nói - Vũ Tịch, con chó đó là nhặt được! - Lời nói này có phần không rõ ràng nên không chỉ rõ là ai, như là giải thích với Ngạo Dạ Phong cũng như đang nói cho Trần Vũ Tịch.
Sắc mặt Ngạo Dạ Phong trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-hang-ti-cho-choc-ba-xa-cua-tong-giam-doc/554191/quyen-3-chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.