Chương trước
Chương sau
Trần Vũ Tịch không dám uống nhiều, nhìn Ngô Kỳ đã uống quá mức, đỡ cô ấy lảo đảo đi về phía trước, Trần Vũ Tịch không khỏi hối hận, tại sao không hỏi nhà Ngô Kỳ ở đâu, thuê được xe cũng không biết phải đi đâu, cô lại thở dài, xem ra trước tiên không thể làm gì khác hơn là đem cô ấy về Ngạo gia rồi.
Ngay lúc cô xoay người, muốn đi qua con đường đối diện chờ xe, một chiếc xe hơi màu trắng từ đối diện lái qua, bởi vì đỡ Ngô Kỳ Trần Vũ Tịch không kịp tránh nữa, nhìn thấy xe sắp đụng vào họ, Trần Vũ Tịch sợ đến nhắm mắt lại, chỉ nghe một hồi tiếng thắng xe vang lên, sau đó là mấy tiếng va chạm thật lớn.
Mấy giây trôi qua, Trần Vũ Tịch khẽ mở mắt, phát hiện chiếc xe hơi màu trắng kia dừng ở cách đó không xa, phía sau hai chiếc xe hơi bị đụng vào nhau, nhất thời nhíu mày.
Thật may là va chạm không phải rất nghiêm trọng.
Đang lúc Vũ Tịch muốn thừa dịp hỗn loạn mang theo Ngô Kỳ chạy trốn, từ trong chiếc xe màu trắng có một người đi xuống, chặn cô lại.
"Tiểu thư, cô đụng hư xe của tôi, rồi muốn cứ như vậy mà đi cho xong chuyện sao?"
Trần Vũ Tịch đột nhiên cả kinh, ngẩng đầu nhìn lại, một người đàn ông khoảng chừng hai mươi lăm tuổi, một thân trang phục màu đen nhàn nhã, khóe miệng thoáng hiện nụ cười nhạt, nhìn chằm chằm Trần Vũ Tịch và Ngô Kỳ ở bên cạnh đang say bất tỉnh nhân sự.
"Anh có lầm không, tôi không lái xe, làm sao có thể đụng vào xe của anh, là chính anh tự lái xe chạy đến đó mà." Trần Vũ Tịch nói xong liền đi, người đàn ông kia một tay bắt lấy Ngô Kỳ từ trong ngực Trần Vũ Tịch đoạt đi.
Ngô Kỳ thân thể hơi nghiêng, té vào trong ngực anh ta.
"Anh muốn làm gì! Buông bạn tôi ra." Trần Vũ Tịch đưa tay kéo Ngô Kỳ lại thì bị anh ta bắt được, khuôn mặt anh ta trở nên tà mị, Ngô Kỳ bị một người khác ở bên cạnh anh ta đỡ lấy.
, không chấp nhận mang truyện đi bất kỳ đâu.
"Là tự anh vượt đèn đỏ, anh còn trách chúng tôi?" Trần Vũ Tịch nhìn chằm chằm gương mặt đó, một cước đạp tới, nhưng đối phương cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, một cái liền ngăn cản đòn tấn công của Trần Vũ Tịch.
Người đàn ông cười càng thêm tà mị, "Tiểu nha đầu, cô rất có bản lãnh."
"Rốt cuộc anh muốn thế nào mới có thể thả bạn tôi ra." Trần Vũ Tịch nhìn chằm chằm anh, nhìn thấy đây là một soái ca anh tuấn, nhưng tại sao lại làm cho người ta chán ghét như vậy.
"Bồi thường xe của tôi, hai người có thể đi."
Trần Vũ Tịch cắn răng một cái, "Mất bao nhiêu tiền?"
Người đàn ông cười một tiếng, "Mười triệu (VNĐ)!"
Trần Vũ Tịch hít một hơi khí lạnh, một cánh tay còn bị anh ta nắm trong tay, cánh tay khác nắm thành quyền thật chặt, mười triệu? Đùa gì vậy, bán cô đi cũng không đáng nhiều tiền như vậy.
Đang lúc Trần Vũ Tịch không biết nên trả lời như thế nào, người đàn ông lại cười một tiếng, "Nếu như cô chịu theo tôi một đêm, chuyện này coi như không có gì."
Trần Vũ Tịch ngẩn ra lần nữa, đùa gì nữa vậy, nhưng khi nhìn thấy Ngô Kỳ trong tay một người đàn ông khác, Trần Vũ Tịch cắn môi dưới, cô không thể để cho Ngô Kỳ xảy ra chuyện, cô ấy còn là một đứa trẻ.
"Không nói lời nào, vậy là đồng ý?" Người đàn ông cười càng vui vẻ hơn, nắm tay Trần Vũ Tịch đi tới xe anh, khi anh mới vừa bước chân đi, một đôi tay lạnh lẽo đã bắt lại cổ tay anh, giật lại, anh nhanh chóng buông tay Trần Vũ Tịch ra, mới không bị đối phương làm bị thương.
Người đàn ông kinh ngạc, quay đầu nhìn lại, Trần Vũ Tịch lúc này đã bị hắn kéo vào trong ngực, lạnh lùng nhìn anh chằm chằm, "Cô gái của tôi, cũng có người dám chạm vào!"
Trần Vũ Tịch ngẩn ra, thiếu chút nữa khóc lên, "Ngạo Dạ Phong!"
Ngạo Dạ Phong cúi đầu nhìn cô một cái, "Trễ vậy còn không về nhà, thì ra là sau lưng tôi cùng đàn ông khác vụng trộm gặp nhau!" .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.