Đường Dật đưa tay sờ sờ đầu Trần Vũ Tịch, "Em cũng thích Thầy đúng không!" Trần Vũ Tịch đột nhiên ngẩn ra, không dám nhìn mặt hắn, thích, dĩ nhiên thích, từ năm năm trước đã bắt đầu thích, nhưng đúng như Đường Dật vừa rồi mới nói vậy, sau khi tốt nghiệp trung học, cô cũng không vì rời khỏi Đường Dật mà cảm thấy đau lòng, ngược lại cảm thấy có được người như vậy tồn tại trong đầu, là một điều may mắn. Thứ tình cảm này, cô chỉ muốn giữ chứ cũng không muốn nhất định phải có. Nếu như không phải lần này gặp lại, cô tin, nhất định cô sẽ gặp được một người khác mà mình thích. "Thật xin lỗi, đều là lỗi của em! Là vì em thầy mới bị điều đi." "Vũ Tịch, không cần tự trách, thầy không trách em, chỉ là bây giờ em còn nhỏ, không hiểu tình yêu chân chính thật sự là gì, cái em gọi là tình yêu quá mức đơn thuần." Trần Vũ Tịch đột nhiên đứng lên, "Thầy Đường, thầy chờ em, em nhất định sẽ làm cho thầy ở lại. Điều này với việc em thích thầy không có liên quan. Bởi vì. . . . . . bởi vì thầy là một thầy giáo tốt!" Nói xong Trần Vũ Tịch xoay người chạy tới phòng làm việc. Cửa phòng làm việc của Ngạo Dạ Phong bị Trần Vũ Tịch không chút khách khí một cước đá văng, người ngồi bên trong phòng làm việc đang bàn bạc, nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm cái cô bé mới xông vào này, mà cô lại lạnh lùng nhìn Ngạo Dạ Phong chằm chằm. Ngạo Dạ Phong liếc nhìn Trần Vũ Tịch, "Các người ra ngoài trước đi! Ngày mai tiếp tục cuộc họp." Đợi sau khi mọi người rời khỏi, Trần Vũ Tịch xông tới trước mặt Ngạo Dạ Phong, hai tay đập lên bàn làm việc của hắn, mà dáng vẻ hắn một bộ miễn cưỡng, đến gần lưng ghế dựa, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm cô. "Lại là vì chuyện của Đường Dật?" Hắn yếu ớt mở miệng, "Đúng thật là cô thích hắn" "Ngạo Dạ Phong, tôi nói rồi, nói được là làm được, trước khi chúng ta hủy bỏ hôn ước tôi sẽ không thích bất luận kẻ nào, nhưng anh cũng không cần thiết phải làm như vậy. Anh biết Đường Dật rất thích công việc này, chẳng lẽ chỉ vì ta giữ một tấm hình của thầy ấy, chẳng lẽ chỉ vì tôi thích thầy một chút, mà anh phải làm đến bước này sao?" Trần Vũ Tịch nhìn chằm chằm Ngạo Dạ Phong. Ngạo Dạ Phong khẽ mỉm cười, "Trần Vũ Tịch, tôi thấy bình thường đầu óc cô rất thông minh lanh lợi, như thế nào mà lúc này lại suy nghĩ không thông vậy, tôi đã nói rồi, chuyện này không liên quan tới tôi, rốt cuộc phải nói thế nào cô mới bằng lòng tin tưởng đây." "Không thể nào, nếu như không phải là anh thì còn có thể là ai?" Trần Vũ Tịch chất vấn nhìn của hắn, bởi vì ngoài hắn ra không có người nào có thể làm được những chuyện này. Ngạo Dạ Phong bình tĩnh, "Chẳng lẽ ngoại trừ tôi ra cũng không có ai khác biết cô thích Đường Dật sao? Còn nữa, người nào không muốn cho cô thích một vị thầy giáo đây." Ngạo Dạ Phong nói ngược lại đột nhiên nhắc nhở Trần Vũ Tịch, nhớ tới những lời của ông cụ Ngạo trước mặt cô ngày đó, Trần Vũ Tịch nhất thời nhíu mày, nhìn dáng vẻ cô như có điều suy nghĩ, Ngạo Dạ Phong cười lạnh một tiếng, đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc. "Thật sự —— không phải anh?" Trần Vũ Tịch xoay người nhìn bóng lưng của hắn. "Tôi còn phải nói bao nhiêu lần nữa đây? Trần Vũ Tịch. . . . . ." Hắn đột nhiên dừng bước, đưa lưng về phía cô, giọng nói nghiêm túc khác thường, cô không biết lúc này hắn có vẻ mặt gì, "Ngạo Dạ Phong tôi mặc dù thích mỹ nữ, nhưng tôi chưa bao giờ lừa gạt bất kỳ kẻ nào. Tôi nói được tuyệt đối làm được, dù có phụ nữ ở bên cạnh tôi nhưng cũng chỉ là do nhu cầu! Tôi không cưỡng ép qua bất kỳ kẻ nào, tốt nhất cô nên nhớ rõ ràng." Nói xong hắn cũng không quay đầu lại mà ra khỏi phòng làm việc. Trần Vũ Tịch đứng lẳng lặng nguyên tại chỗ, hắn nói mấy lời này là có ý gì?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]