Lúc này Thím Lưu từ một bên đi ra, cười cười chen miệng nói, "Tối hôm qua Dạ Phong thiếu gia ôm cô về, lão gia hỏi cậu ấy sao lại về trễ như thế, lại hỏi cô bị sao vậy, Dạ Phong thiếu gia nói cô mắc mưa bị cảm, không nói tới người khác, ông cụ cũng bởi vì cậu ấy không coi trọng cô nên dạy dỗ."
Trần Vũ Tịch giờ mới hiểu được tại sao ông cụ tức giận, lại nói suốt tối hôm qua không phải cùng Thẩm Thiên Dật một chỗ sao? Đi cùng Ngạo Dạ Phong lúc nào, một chút ấn tượng cũng không có, hơn nữa. . . . . . Là bị hắn ôm trở về?
"Ông nội, ông đừng tức giận, chuyện hôm qua không liên quan tới Ngạo Dạ Phong!" Trần Vũ Tịch khẽ mỉm cười, cô chưa bao giờ khiến người khác bị oan uổng, mặc dù biết đối phương không phải người tốt gì, nhưng cũng không muốn vì mình mà người khác bị mắng.
Trần Vũ Tịch ăn xong bữa sáng, cảm giác thể lực cũng khôi phục không ít, lên lầu cầm túi sách chạy đi.
Vừa đi, Trần Vũ Tịch vừa vận động, trước kia bất kể ở nhà hay ở bộ đội, mỗi ngày đứng lên chuyện đầu tiên cô sẽ làm là rèn luyện, nhưng từ khi đến đây, ăn tốt uống tốt, còn có thể ngủ nướng, mấy ngày trước còn cảm thấy không tệ, trong thời gian dài, cảm giác thân thể cứng ngắc không linh hoạt, phản ứng càng ngày càng chậm chạp.
"Trần Vũ Tịch cô có thể nhanh lên một chút không!"
Trần Vũ Tịch dừng lại, ưỡn ngực vận động, hướng xe chạy tới.
Trên đường.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-hang-ti-cho-choc-ba-xa-cua-tong-giam-doc/554106/quyen-2-chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.