"Ngạo Dạ Phong!" Ông cụ Ngạo hướng hắn rống lên một tiếng, "Trong bụng cháu có bao nhiêu tâm địa gian giảo, cháu cho rằng ta không biết sao, chỉ bằng vào tiểu hồ ly như cháu mà dám đấu với ta, hừ. . . . . . Hồ ly có giảo hoạt bao nhiêu đi nữa cũng không đấu lại thợ săn giỏi, cháu đừng dùng bộ dạng này đấu với ta, vô ích!"
Ông cụ Ngạo hoàn toàn bày ra một dáng vẻ cứng mềm cũng không ăn.
Ngạo Dạ Phong biết thế nên vẻ mặt trong nháy mắt trở nên cứng nhắc, lạnh lùng ngồi vào một bên, "Thím Lưu, cho cháu thêm một ly sữa tươi!"
Ông cụ Ngạo nhìn hắn, "Hôm nay không cần đến công ty, ăn sáng xong, đưa Vũ Tịch đến trường học."
"Tại sao lại là cháu đi, trong nhà nhiều tài xế như vậy. . . . . ." Nhìn vẻ mặt Ông cụ Ngạo lại bắt đầu chảy dài ra, Ngạo Dạ Phong bực mình nói, "Biết!"
Lúc này Trần Vũ Tịch trên danh nghĩa mới từ trên lầu chậm rãi đi xuống.
"Chào buổi sáng mọi người!" Vũ Tịch vừa ngáp vừa ngồi xuống trước bàn ăn.
Ông cụ Ngạo bèn thay đổi vẻ mặt vừa mới lạnh lùng, nhìn Vũ Tịch cười nói: "Một hồi Dạ Phong sẽ đưa cháu đến trường học! Trước hết làm quen với hoàn cảnh một chút, cháu vừa mới tới đây, cứ từ từ!"
Trần Vũ Tịch liếc nhìn Ngạo Dạ Phong, sau đó mới nhìn ông cụ Ngạo cười một tiếng, "Ông nội, cháu biết rồi, ông yên tâm, tí nữa tới trường học cháu sẽ làm quen với thầy cô và bạn học."
Ông cụ Ngạo hài lòng gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-hang-ti-cho-choc-ba-xa-cua-tong-giam-doc/554077/quyen-1-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.