Nghĩa trang lặng lẽ chỉ nghe thấy tiếng lá bay trong gió, giờ đang là mùa thu, những chiếc lá vàng đang bay dần lên trời theo gió.
Tô Tuyết Vy nắm tay Tô Thần Vũ tìm kiếm từng cái, Chu Nhị Kha chỉ cho địa chỉ chứ không ghi địa điểm cụ thể, cho dù chỉ là như thế này thì Tô Tuyết Vy vẫn rất vui, ít nhất cô ấy còn có mẹ.
Cô khóc lóc từng ngôi mộ một, cuối cùng tìm thấy mộ của mẹ mình ở trong cùng, rất đơn giản, bởi vì lâu ngày không được quét dọn nên lăng mộ đã đầy cỏ dại, thậm chí có cả rác rưởi.
Và có một người đang đứng trước bia mộ, hình như người đó đã ở đây rất lâu, cúi người không chớp mắt nhìn người trong bức ảnh.
Đây là điều đầu tiên Tô Tranh Hữu làm sau khi trở lại gặp người vợ quá cố của mình.
Trên bia mộ là ảnh của mẹ cô.
Tô Tuyết Vy chậm rãi đi tới cùng Tô Thần Vũ, thì thào nói: "Ba."
Tô Tranh Hữu sững sờ, quay đầu lại nhìn Tô Tuyết Vy, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, không hiểu sao Tô Tuyết Vy lại biết ông, hơn nữa cô còn đang ôm một đứa trẻ ở nơi này.
"Tuyết Vy, đứa nhỏ này là ai?"
Tô Tuyết Vy cùng Tô Thần Vũ đi tới, nhìn bia mộ trước mặt, trong lòng nhất thời cảm thấy buồn bực, trên bia mộ không có một tấm ảnh, ngoại trừ một cái tên, thậm chí không có thêm một chữ nào.
"Đây là con của con, Tô Thần Vũ."
Gió thổi bay vành nón của cô, Tô Tranh Hữu nhìn đứa nhỏ trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-phai-la-cua-toi/1013612/chuong-296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.