Bầu trời đêm có muôn ngàn vì sao, hai người tựa vào lan can bên sông không nói chuyện mà chỉ nhìn nhau như thể chuyện này chưa từng xảy ra.
Nếu không có Tô Tuyết Vy có lẽ anh sẽ không bao giờ biết được sự việc này, cũng sẽ không biết được suy nghĩ của Trình Vũ Thanh. Một lúc lâu sau cuối cùng anh cũng lên tiếng.
"Vậy em nói xem rốt cuộc giờ phải làm thế nào?"
Tô Tuyết Vy nghe vậy bèn xoay người rời khỏi lan can, nhanh chóng bày tỏ suy nghĩ của mình. Thịnh Vân Hạo nghe xong chỉ có thể gật đầu nói:
"Tôi biết, tôi sẽ hợp tác với em. Nhưng dù sao cô ấy cũng là em họ của tôi. Cô ấy còn từng bị đánh khi còn nhỏ, vậy nên có thể..."
Tô Tuyết Vy đột nhiên cắt ngang giọng của Thịnh Vân Hạo, cô hung hăng đập một cái vào lan can, nhìn thẳng vào mắt anh rồi nói.
"Thịnh Vân Hạo, vào lúc này mà sao anh vẫn bảo vệ cô ta như vậy? Cô ta đã đối xử với anh như thế nào, chắc hẳn anh còn biết rõ hơn tôi!"
Thịnh Vân Hạo không thể phản bác điều gì, chỉ có thể lùi lại từng chút một dựa vào lan can, nhìn vầng trăng trên bầu trời rồi nói:
"Không phải tôi bênh vực mà là vì đây là thứ mà nhà họ Trình đã nợ cô ấy. Tôi là lớp con cháu về sau của nhà họ Trình, vậy nên tôi phải thay dòng họ trả nợ cho cô ấy mà thôi."
Tô Tuyết Vy hiểu ý anh nhưng cô vẫn không thể hiểu được tại sao những thứ xảy ra từ 20
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-phai-la-cua-toi/1013537/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.