Trong quán cà phê.
Trình Vũ Thanh đặt cốc xuống, nhìn Lâm Gia Thần nói: “Ông chủ Lâm, đừng quên tôi là ai, dù cô ta có mạnh đến đâu, cô ta cũng sẽ không phải là đối thủ của tôi."
Lâm Gia Thần rất lo lắng cho sự tự tin của Trình Vũ Thanh, nếu một người quá tự phụ tự mãn, vậy thì kết quả cuối cùng của cô ta có thể không như ý muốn, cả người có thể sẽ sụp đổ.
“Đừng quên, Chu Hạo Thanh không phải là người duy nhất ở bên cạnh cô ta, mà còn có cả toàn bộ nhà họ Lục."
Đây là lời cảnh cáo cuối cùng Lâm Gia Thần dành cho cô ta, nếu vì sự kiêu ngạo của mình mà đánh mất bản thân thì thật sự không đáng nói, hoặc có thể nói cô ta hoàn toàn không phải là người đáng tin, Lâm Gia Thần sẽ dùng thủ đoạn cuối cùng.
Trình Vũ Thanh sốt ruột nhìn hắn, vươn tay gõ gõ mặt bàn, phát ra tiếng vang, nói: “Tôi biết, ông không cần nói!"
Cô khó chịu nhất là bị người khác chỉ đạo mình, Lâm Gia Thần làm được chuyện này với cô là bởi vì cô đã bao dung ông ta rất nhiều, dù sao kế hoạch này vẫn cần ông ta giúp đỡ.
Lâm Gia Thần thấy cô ta sốt ruột, nhưng vẫn nói: “Đừng tưởng rằng mình tài giỏi, cô chỉ là đồ không chịu nổi một đòn thôi."
Suy cho cùng, những người như Trình Vũ Thanh đều không có một chút cảm giác, nếu không nói rõ ràng, có lẽ cô ta sẽ mãi mãi không bao giờ biết mình đã làm gì rốt cuộc thất bại ở đâu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-phai-la-cua-toi/1013515/chuong-199.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.