Lâm Gia Thần không nói chuyện, ngược lại lại im lặng nhìn Trình Thiên Na, biểu tình trên mặt không thay đổi, ông ta muốn xem xem bà ta còn có thể nói ra những điều gì khiến cho người nghe phải kinh ngạc.
Trình Vũ Thanh vừa nhìn thấy Trình Thiên Na thì đã nhanh chóng trốn vào phòng nghỉ ở bên cạnh. Đứng nép vào cửa nghe hai người bọn họ nói chuyện với nhau.
Trình Thiên Na ra hiệu yêu cầu mọi người giữ im lặng, sau đó bà ta chống hai tay lên bàn rồi đứng dậy nhìn thẳng vào mặt Lâm Gia Thần, trong ánh mắt đều là lửa giận đang cháy bừng bừng, nói: “Nói đi! Lâm Gia Thần!”
“Bà muốn tôi nói gì?” Lâm Gia Thần hỏi ngược lại.
“Ông!” Trình Thiên Na tức giận đến mức đầu ngón tay đang chỉ thẳng vào người Lâm Gia Thần cũng phải run lên, hai mắt híp lại, cố gắng kiềm chế sự phẫn nộ trong lòng nói: “Rốt cuộc thì Thịnh Vân Hạo đã biết được những điều gì rồi?”
“Không có gì cả, chẳng qua là tôi vừa mới nhắc đến một chút, ai biết được cậu ta lại thông minh như thế, thoát cái đã có thể đoán ra hết rồi.” Lâm Gia Thần vừa nói vừa bày ra dáng vẻ chẳng liên quan gì đến ông ta.
Lâm Gia Thần vừa dứt lời thì Trình Thiên Na liền bị một câu nói này của ông ta chọc tức, hỏi thẳng: "Rốt cuộc thì ông có ý gì? Chẳng lẽ ông đã quên mất sự hợp tác của hai chúng ta rồi hay sao? Ông làm như vậy quá đáng quá rồi đấy."
Hai chữ hợp tác lọt vào tai làm cơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-phai-la-cua-toi/1013459/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.