Trình Vũ Thanh ngồi trên ghế sô pha đảo mắt nhìn quanh văn phòng rộng lớn. Cà phê trên bàn thực chất không hề ngon, rất đắng. Những thứ đồ này lẽ ra vốn thuộc về cô, đến cả Thịnh Vân Hạo cũng vậy.
Nếu không phải năm đó phát sinh ra chuyện kia, cô ta làm sao có thể rơi vào hoàn cảnh khốn cùng này?
Tất cả mọi chuyện này đều trách Tô Tuyết Vy và bố mẹ cô ta. Gương mặt méo mó của Trình Vũ Thanh phản chiếu lên ly cà phê, trông vô cùng độc ác.
Nghĩ đến sự nhục nhã mà cô phải chịu đựng suốt hai mươi năm, Trình Vũ Thanh không cam tâm xiết chặt nắm tay. Dựa vào đâu mà cô ta có được tình yêu của Thịnh Vân Hạo, dựa vào đâu cơ chứ?
“Cô Thanh, cô Thanh!”
Giọng nói của trợ lý vang lên bên tai Trình Vũ Thanh, Trình Vũ Thanh nhanh chóng lấy lại tinh thần, khuôn mặt méo mó đã trở lại như cũ, mang theo nụ cười vô hại nói: “Sao vậy?”
“Tổng giám đốc đang ở phòng tiếp khách, mời cô qua đó.”
Trình Vũ Thanh đem theo tài liệu đứng dậy đi đến phòng tiếp khách, trên mặt là nụ cười đắc thắng, lần này cô quay về chính là để lấy lại hết tất cả những thứ thuộc về cô.
Cốc cốc cốc! Thịnh Vân Hạo đang xem tài liệu, đầu cũng không buồn ngẩng lên nói: “Vào đi.”
Trình Vũ Thanh đóng cửa lại, nhìn Thịnh Vân Hạo đang ngồi trên sô pha. Đã qua nhiều năn như vậy rồi mà Thịnh Vân Hạo vẫn xuất chúng như vậy, anh giống như một vị vua và người khác chỉ có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-phai-la-cua-toi/1013450/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.