Tiêu Châu chỉ lẳng lặng nhìn hai người bên trong cửa, không nói gì, cũng không đi quấy rầy họ. Cô không khỏi nhớ lại Thịnh Vân Hạo của bốn năm về trước, ý chí hăng hái, cả người giống như một con sư tử làm cho người ta ngưỡng mộ. Giờ thì sao? Vì tình yêu mà trở thành một người sa sút, khốn khổ sao?
Thịnh Vân Hạo biết Tô Tuyết Vy không muốn nhìn thấy anh, nhưng anh nghĩ, từ trong lòng lấy ra một tờ giấy đưa cho Tô Tuyết Vy, nói: "Anh biết em không muốn nhìn thấy anh. Tờ giấy này là bác sĩ bảo anh đưa cho em."
Tô Tuyết Vy nhàn nhạt liếc nhìn anh, ánh mắt bình tĩnh, không hề có một gợn sóng nào, giống như đang nói chuyện với một người xa lạ, không biểu hiện ra bất kỳ cảm xúc gì.
Cô bình tĩnh chìa tay ra nhận lấy tờ giấy, ngón tay nhỏ mát lạnh của Tô Tuyết Vy chạm vào lòng bàn tay anh, sau đó thu ngay về mà không hề lưu lại, Thịnh Vân Hạo chỉ có thể nhớ ở trong lòng, nhìn ở trong mắt.
Anh nhìn ra khẩu hình của Tô Tuyết Vy: “Cút đi.”
Anh chán nản nhắm mắt lại, dùng lòng bàn tay che nửa khuôn mặt, trầm thấp cười vài tiếng, nhìn vẻ mặt Tô Tuyết Vy không chút nào thay đổi, sự quyết đoán ở trong lòng lập tức tăng thêm một chút, anh chậm rãi mở miệng nói.
"Anh sẽ còn tới nữa. Nếu như em nhất định muốn ở bên Chu Hạo Thanh, anh nhất định sẽ khiến anh ta phải hối hận."
Nghe được những lời này, trên mặt Tô Tuyết Vy giờ mới có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-phai-la-cua-toi/1013437/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.