Thịnh Vân Hạo nghe xong cũng ngây người ra, anh còn chưa kịp phản ứng xem đã xảy ra chuyện gì. Nhưng câu nói đó của bác sĩ có nghĩa lại anh phải ở lại để chăm sóc của Tô Tuyết Vy.
Tô Tuyết Vy kéo tay áo của bác sĩ lắc đầu, rồi ghi lên quyển sổ.
“Tôi không cần anh ta chăm sóc.”
Bác sĩ thấy cô viết như vậy thì cau mày, gạt đi: “Linh tinh! Cô không cần anh ta chăm sóc, vậy thì ai chăm sóc cô? Cậu để ý cô ấy một chút, còn cô cứ yên tâm ở đây đi. Nôn nghén không kết thúc dễ dàng như vậy đâu. Cậu ra đây, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Khóe miệng Thịnh Vân Hạo nở một nụ cười, anh đi cùng bác sĩ ra bên ngoài.
Câu nói đó của bác sĩ vô hình đã tiếp cho anh một sự tự tin rất lớn. Cho dù là dì của anh ngăn cản thì anh cũng có thể khiến Tô Tuyết Vy quay trở lại.
Tô Tuyết Vy nhìn theo bóng người của hai người đó, cô không hề muốn Thịnh Vân Hạo sẽ ở lại, cô sợ mình sẽ mềm lòng. Nhưng cô biết mình không thể mềm lòng, cô nhìn tờ chi phiếu trên bàn. Nụ cười trên môi cô cũng tắt, cả nhà bọn họ đều thích dùng tiền chèn ép người khác.
Hai người ở ngoài cửa.
“Thời gian này đứng cho cô ấy ăn quá nhiều đồ dầu mỡ, cố gắng ăn thanh đạm một chút. Có vấn đề gì cậu trực tiếp đến hỏi tôi là được.”
Thịnh Vân Hạo vui vẻ gật đầu, chỉ cần để cho anh ở lại bên cạnh Tô Tuyết Vy, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-phai-la-cua-toi/1013435/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.