Trên bầu trời không có một vì sao nào, Lục Đan Bạch đột nhiên ngồi xuống cầu thang không bước nữa, thấp giọng bắt đầu khóc nức nở. Chuyện này đều là do lỗi của cô, nếu như không phải cô giao Tô Thần Vũ cho Thịnh Vân Hạo thì sẽ không có những chuyện sau đó xảy ra.
Chu Hạo Thanh không nói một lời nào đứng bên cạnh, rất muốn an ủi cô nhưng lại không biết nên nói những gì, chỉ có thể ngồi xuống bên cạnh cô.
“Đều tại tôi, nếu như không phải tôi, Thần Vũ sẽ không bị anh ta đem đi.”
Những lời nghẹn ngào tự trách không ngừng thốt ra từ miệng Lục Đan Bạch, là do cô đã quá tin tưởng Thịnh Vân Hạo, nếu như cô không có tin tưởng Thịnh Vân Hạo như thế sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như ngày hôm nay.
Chu Hạo Thanh chỉ biết ngẩng đầu lên, nhàn nhạt thốt lên: “Không trách cô, chuyện này tôi cũng cần phải chịu trách nhiệm, biết đâu như vậy lại là một chuyện tốt, có thể để bọn họ đoàn viên.”
Không ngờ rằng Chu Hạo Thanh lại có thể nói ra những lời như vậy, Lục Đan Bạch lau sạch nước mắt ôm ngây người nhìn anh, có lẽ rằng anh đang an ủi cô.
Nhưng quả thực anh cũng đã nghĩ như vậy, nếu như Tô Tuyết Vy cả đời này không thể tha thứ cho Thịnh Vân Hạo, vậy thì Tô Thần Vũ cả đời này sẽ không có ba rồi. Với tính cách của Tô Tuyết Vy thì tuyệt đối sẽ không bao giờ đem Tô Thần Vũ cho người khác đâu.
Hai con người tự cất giấu trong lòng những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-phai-la-cua-toi/1013420/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.