Tô Thần Vũ nhìn khuôn mặt tươi cười của Thịnh Vân Hạo liền hỏi: "Chú ơi, chú đang cười cái gì vậy?"
"Thần Vũ, con có nhớ mẹ không?"
Anh không trả lời câu hỏi của Tô Thần Vũ, mà lại hỏi một câu khiến Tô Thần Vũ thấy buồn.
"Nhớ, mẹ nói mẹ đi làm việc, rất nhanh sẽ về, chỉ cần Thần Vũ ngoan ngoãn là có thể gặp mẹ thôi."
Thịnh Vân Hạo ôm Tô Thần Vũ vào lòng, giọng nói có chút khàn khàn: "Chú cũng nhớ cô ấy."
Anh nhớ cô đến nhường nào, chỉ có anh biết, đứa nhỏ trước mặt là kết tinh tình yêu của hai người, nhưng anh đã những làm gì? Nhận ra điều này khiến anh cảm thấy đau lòng.
Tô Thần Vũ xoa xoa tóc của Thịnh Vân Hạo, an ủi anh: "Chú đừng buồn, sẽ sớm gặp lại mẹ thôi."
Nhìn thấy thằng bé hiểu chuyện an ủi mình như vậy, Thịnh Vân Hạo thầm mắng mình là kẻ khốn nạn, suýt chút nữa đã tự tay tiễn nó xuống địa ngục rồi, nếu chuyện này xảy ra, anh thật sự sẽ đau đớn đến giết chết chính mình mất.
Tô Thần Vũ không biết Thịnh Vân Hạo bị làm sao, nhưng cậu có thể cảm thấy đau khổ tỏa ra từ người Thịnh Vân Hạo, giống như đang hối lỗi, cũng giống như đang thầm lặng than khóc.
“Chú ơi, chúng ta đi đâu chơi vậy?” Tô Thần Vũ xoa tóc anh.
Thịnh Vân Hạo đương nhiên biết Tô Thần Vũ đang chuyển hướng chú ý của mình, đứa nhỏ này thật tốt bụng, đến lúc này rồi mà vẫn nghĩ cho mình, anh đau lòng nhìn Tô Thần Vũ.
"Con muốn đi đâu chơi?"
"Sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-phai-la-cua-toi/1013415/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.