Trong lòng của Mạch Tú Cầm sợ hãi đến tột cùng. Nếu Thịnh Vân Hạo đã tìm tới tận nơi thì đủ để chứng minh trong tay của Thịnh Vân Hạo nắm chắc chứng cứ rồi, chứng cứ liên quan bà ta giết hại Tô Minh Nguyệt, không lẽ, chuyện đồn cảnh sát đó chính là anh tố cáo sao?
Nghĩ đến đây, trong đôi mắt của Mạnh Tú Cầm phụt ra ánh sáng ác độc, bà ta sẽ không để Thịnh Vân Hạo bắt được bà ta đâu.
Vội vã gọi điện thoại cho người đàn ông đó, người đàn ông cũng không có nghe máy, mà ngược lại là cúp máy, Mạnh Tú Cầm cắn răng gửi tin nhắn đi.
“Trong tay của Thịnh Vân Hạo có chứng cứ, nếu như anh còn muốn sống sót, thì đến gặp mặt với tôi.”
Đặt điện thoại xuống, Mạnh Tú Cầm sốt ruột bất an chờ đợi, lúc này ra ngoài đích thật rất nguy hiểm, nói không chừng một sự sơ ý thì sẽ bị Thịnh Vân Hạo bắt được.
Rất nhanh, điện thoại trên bàn reo lên, Mạnh Tú Cầm vội vàng nghe điện thoại.
“Địa chỉ.” Có sự tức giận trong giọng nói lạnh nhạt của người đàn ông đó.
“Chỗ cũ.” Mạnh Tú Cầm cố hết sức che giấu sự bất an của mình nói rằng.
Người đàn ông chỉ hứ một tiếng bèn cúp điện thoại rồi.
Mạnh Tú Cầm thu dọn đồ đạc xong, nhìn bút ghi âm trên bàn, sự toan tính trong mắt hiện ra rõ ràng.
Lúc đang chuẩn bị ra khỏi cửa thì bị Tô Hồng Dịch kêu lại.
“Bà lại muốn đi đâu!” Trong giọng nói của Tô Hồng Dịch pha trộn sự tức giận: “Còn cảm thấy cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-phai-la-cua-toi/1013403/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.