Tô Minh Nguyệt nhìn bầu trời đang tối dần, trong lòng càng thêm lo lắng, vừa rồi cô ta gọi điện thoại cho Thịnh Vân Hạo, nhưng đầu dây bên kia lại truyền đến một giọng nói lạnh lùng.
"Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..."
Tô Minh Nguyệt chưa từ bỏ ý định tiếp tục gọi, nước mắt từ từ trượt xuống, từng giọt từng giọt rơi trên chăn bông, nhưng trong miệng lại là lời nói hung ác: "Tô Tuyết Vy, tao sẽ giết mày."
Cô ta định rời khỏi giường và đi đến chỗ Tô Tuyết Vy.
Mạnh Tú Cầm vừa mở cửa đã nhìn thấy Tô Minh Nguyệt như vậy liền vội vàng ngăn cô ta lại nói: "Minh Nguyệt, bình tĩnh đi, chuyện này để mẹ giải quyết."
Tô Minh Nguyệt lo lắng giãy giụa: "Con không muốn, con phải tự mình giải thích với anh Vân Hạo, con phải giết chết con tiện nhân Tô Tuyết Vy kia, mẹ đừng ngăn cản con!"
Mạnh Tú Cầm sốc khi nghe những lời không mạch lạc của Tô Minh Nguyệt, nếu như bị Thịnh Vân Hạo biết chuyện này, thì bà ta cũng đừng mơ được sống yên ổn.
“Minh Nguyệt, nghe lời mẹ đi, mẹ sẽ không gạt con.” Mạnh Tú Cầm tiếp tục nói: “Chuyện này, để mẹ đi giải quyế giúp cho con. Sức khỏe con không tốt, con cứ ở trong bệnh viện chăm sóc bản thân cho tốt, tuyệt đối đừng làm bậy bạ. "
Tô Minh Nguyệt nắm chặt tay Mạnh Tú Cầm, không kiềm chế được mà bật khóc: "Mẹ, mẹ đừng nói gạt con, con không thể sống thiếu anh Vân Hạo được."
Mạnh Tú Cầm liên tục đáp lại: "Mẹ sẽ không gạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-phai-la-cua-toi/1013388/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.