“Thần Vũ.” Tô Tuyết Vy gào to.
Chính giữa con sông là cơ thể bé nhỏ của Thần Vũ đang nổi lềnh bềnh, Tô Tuyết Vy tựa như không muốn sống vọt thẳng vào dòng nước, Chu Hạo Thanh kéo lại.
“Bình tĩnh lại đã, Tuyết Vy.”
Nước chảy rất xiết, nếu không nhờ một cái lưỡi câu móc Thần Vũ vào trong tảng đá thì lúc này thằng bé cũng bị cuốn trôi rồi.
Thịnh Vân Hạo cởi áo khoác ra, nhét vào lòng Tô Tuyết Vy rồi nói: “Nhớ kỹ, đây là cô nợ tôi.”
Dứt lời liền tung mình nhảy vào dòng nước chảy xiết, bơi đến chỗ Tô Thần Vũ.
Thế nước mãnh liệt, dù Thịnh Vân Hạo có tài bơi lội tốt hơn người cũng có chút chống đỡ không được.
Ngay tại lúc Thịnh Vân Hạo bắt được cánh tay của Tô Thần Vũ, một đợt nước chảy xiết cực mạnh xông đến. Trái tim của Tô Tuyết Vy cũng theo đó dâng đến cổ họng, tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì.
Sau khi nước chảy qua, không nhìn thấy bóng dáng của Thịnh Vân Hạo và Tô Thần Vũ, Tô Tuyết Vy đứng trên bờ không dám tin nhìn hai người biến mất trước mắt mình.
“Thần Vũ.” Tô Tuyết Vy tựa như phát điên liều mạng nhảy vào trong nước.
Tô Thần Vũ chính là cọng rơm cứu mạng của cô, cô không thể mất Tô Thần Vũ được. Chu Hạo Thanh đành phải giữ chặt Tô Tuyết Vy.
Ngay lúc Tô Tuyết Vy sắp sửa tuyệt vọng, Thịnh Vân Hạo ôm đứa bé từ trong nước đi lên, hai người đều ướt đẫm, nhất là Tô Thần Vũ.
Tô Tuyết Vy vội vàng ôm Tô Thần Vũ qua, thân thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-phai-la-cua-toi/1013363/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.