Nhưng ngay giây tiếp theo, Thịnh Vân Hạo từ phía sau dùng sức đẩy mạnh cô một cái, sau đó bước nhanh đến bên cạnh Tô Minh Nguyệt, đưa tay ra đỡ cô ta đứng dậy, nhẹ nhàng hỏi thăm.
“Em không sao chứ? Không phải là em đang ở bệnh viện sao?” Giọng nói dịu dàng của Thịnh Vân Hạo khiến ánh mắt Tô Tuyết Vy trở nên chua xót.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng của anh sau bốn năm, nhưng sự dịu dàng của anh lại dành cho người đã hãm hại cô, điều đó khiến Tô Tuyết Vy cảm thấy thật là mỉa mai.
“Em không sao, anh cũng đừng trách Tuyết Vy, em biết sức khỏe của cô ấy không tốt nên nhất định cũng không muốn truyền máu cho em, em hiểu mà, dù sao người vẫn luôn đau ốm là em, em không nên ràng buộc Tuyết Vy.” Tô Minh Nguyệt dựa vào trong ngực Thịnh Vân Hạo dịu dàng nói.
Tô Tuyết Vy lặng lẽ nhìn cô ta diễn kịch như thế, bỗng cảm thấy cả thế giới dường như đang thiếu cô ta một giải Oscar.
“Tô Tuyết Vy, cô đừng quên mục đích cô sống ở đây, máu của cô chính là dùng để cứu Minh Nguyệt.” Sắc mặt Thịnh Vân Hạo nhìn cô trở dần trở nên khó coi.
Vừa rồi còn nhìn Tô Minh Nguyệt bằng ánh mắt dịu dàng như thế, nhưng ngay giây tiếp theo lại chuyển sang đối xử lạnh nhạt với cô, anh thay đổi sắc mặt thật đúng là nhanh quá đó. Trong lòng Tô Tuyết Vy cảm thấy khó chịu bực bội, cố ý nói.
“Phải không? Sao tôi lại nhớ rõ hình như mục đích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-phai-la-cua-toi/1013350/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.