Lâm Tịch Tuyết là người đầu tiên nhận thấy sự xuất hiện của Thịnh Vân Hạo, liền lên tiếng chào hỏi.
"Tổng giám đốc Hạo, thật khéo quá."
Thịnh Vân Hạo thờ ơ trả lời cô ấy.
"Không khéo, tôi vừa hay cũng là người đứng ra tổ chức bữa tiệc này." Lâm Tịch Tuyết không vì câu trả lời này của anh mà thấy khó chịu, chỉ quay sang nói với Tô Tuyết Vy.
"Vậy cậu cứ ở cạnh Tổng giám đốc Hạo đi nhé, tí nữa tớ lại qua tìm cậu. Tớ qua bên kia chào hỏi trước."
Tô Tuyết Vy nghe vậy gật đầu, vốn dĩ cô còn muốn nói chuyện với cô ấy một lúc nữa. Bữa tiệc tối nay lớn như vậy, nhưng dường như cô chỉ quen mình Lâm Tịch Tuyết.
Lâm Tịch Tuyết tìm cớ rời đi, chỉ còn lại Thịnh Vân Hạo và cô, cô vốn tưởng rằng có thể thuận lợi trải qua buổi tối ngày hôm nay, nhưng mọi chuyện hiển nhiên không theo ý cô.
"Đi thôi." Thịnh Vân Hạo vô cảm đưa tay về phía Tô Tuyết Vy.
"Đi đâu?" Cô không biết anh ấy lại định giở trò gì nữa.
"Đi xem kịch." Thịnh Vân Hạo không đợi cô lên tiếng, liền cầm lấy cánh tay cô khoác vào trong cánh tay anh.
"Làm một người tình bí mật thì cũng phải làm cho tốt, đừng có khiến tôi mất mặt." Thịnh Vân Hạo hừ lạnh một tiếng, bước về phía trước.
Anh có nhất thiết hết lần này đến lần khác nhắc nhở cô là tình nhân của anh không? Chẳng lẽ việc làm cô tổn thương khiến anh vui lắm sao?
Vậy những lời này Tô Tuyết Vy chỉ có thể thầm nghĩ trong đầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-phai-la-cua-toi/1013346/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.