“Quản lý, tôi có thể hát.”
Được người phục vụ dẫn đi gặp quản lý, khuôn mặt nhỏ nhắn của Quỳnh Anh vẫn tái nhợt dưới ánh đèn rực rỡ
“Tôi vẫn có thể chơi piano, miễn là ... không phải đi tiếp rượu.” Quỳnh Anh rụt rè nói.
“Cô đừng lo lắng.” Người quản lý cười nói: “Cô có thể hạ cố đến đây, đó là vinh hạnh của chúng tôi.”
Tất nhiên Quỳnh Anh hiểu được sự mỉa mai trong lời nói của anh ta, nhưng để kiếm tiền, cô phải chịu. Anh ta dễ dàng nhận ra cô, dù sao cô cùng từng là người thuộc giới thượng lưu và cũng từng bố đến đây.
Cúi đầu xuống, Quỳnh Anh nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh.”
Người quản lý hừ nhẹ một tiếng rồi bỏ đi làm việc của mình. Ngay sau đó, Quỳnh Anh được dẫn đến một căn phòng.
“Đến rồi, khách muốn có người chơi đàn để thêm phần vui vẻ. Đừng có làm gì phật ý khách.” Người đội trưởng nói với Quỳnh Anh.
“Vâng, tôi hiểu.” Thái độ vừa phải của cô làm người đội trưởng cảm thấy hài lòng.
Sau khi đội trưởng rời đi, Quỳnh Anh thở phào nhẹ nhõm, đẩy cửa phòng ra. Trong hộp ánh đèn mờ ảo, không khí nồng nặc mùi thuốc lá và rượu, cô nhíu mày, cẩn thận tránh những chai rượu vương vãi trên sàn, bước đến bên cây đàn piano.
Cô ngồi xuống, mở bìa piano và nhạc khúc “City in the Sky” vang lên.
Đột nhiên một giọng nam vang lên: “Anh Hải, nghe nói tối hôm qua anh ngủ với tiểu thư Quỳnh Anh?”
‘Vĩnh Hải ở đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2522391/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.