Bên ngoài trời mưa lạnh, nhưng bên trong biệt thự lại ấm áp và rực lửa. Trâm Anh nằm trên giường, mặt đỏ bừng, đôi môi anh đào mím lại, tiếng kêu quyến rũ.
Trong khi đó Vĩnh Hải đang ngồi trên ghế sofa, gương mặt không có vẻ gì là quan tâm đến Trâm Anh.
Đột nhiên Trâm Anh ngừng rên rỉ, cô ấy nhìn Vĩnh Hải với ánh mắt bất bình.
Cô gắt nhẹ: “Anh Hải.”
Không thấy Vĩnh Hải trả lời, cô gọi lại thêm lần nữa. Trâm Anh bất mãn nói: “Anh Hải, chúng ta đã đính hôn!”
Anh ta không cần chạm vào cô, nhưng tại sao bắt cô phải làm chuyện như vậy?
Vĩnh Hải cau mày nhìn Quỳnh Anh lạnh lùng nói: “Thế thì sao?”
Câu trả lời của anh khiến trái tim Trâm Anh lạnh lẽo, một lát sau cô mới khôi phục lại lý trí, giọng nói trở nên sắc bén: “Là vì chị Quỳnh Anh sao? Anh đính hôn với tôi chỉ là để khiêu khích cô ấy?”
Vẻ mặt Vĩnh Hải vẫn lạnh lùng, anh đứng dậy, đi đến bên giường, dùng một ánh mắt đáng sợ nhìn Trâm Anh:
“Có một số việc cô chỉ có thể nuốt vào bụng. Nếu cô nói ra, có thể sẽ khiến cô sống không bằng chết.”
Trâm Anh khẽ rùng mình khi nghe Vĩnh Hải dọa dẫm. Cô đã suýt quên mất người đàn ông trước mặt là người thừa kế của Tập đoàn Vĩnh Phát, nếu muốn cô sống không bằng chết thật dễ như trở bàn tay.
Kìm nén lại tham vọng của bản thân, Trâm Anh khẽ gật đầu, ánh mắt có chút hoảng sợ. Chỉ cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2522375/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.