“Ai vậy?” Quản gia Hoàng tò mò ngó đầu lại gần.
Trần Vĩnh Hải cũng không che, để anh ấy tùy ý nhìn.
Sau khi quản gia Hoàng nhìn thấy liền vừa mừng vừa sợ: “Có cần nói cho cô Quỳnh Anh biết không?”
Cô mà biết nhất định sẽ rất vui.
“Không cần, đưa đồ này vào phòng của cô ấy đi. Để lúc nào cô ấy về tự mình nhìn thấy.” Trần Vĩnh Hải nói xong, cúi đầu tiếp tục xử lý chuyện công việc.
Cô tới sân bay tiễn người, không cần thiết phải làm cho cô phân tâm.
“Tôi biết rồi.” Quản gia Hoàng ôm thùng đồ chạy lên tầng.
Nguyễn Quỳnh Anh đi thẳng tới sân bay, cả nhà chú Dương thúc đang đợi ở trong sảnh chờ.
Thấy cô đến, chú Dương vui mừng lôi kéo tay cô: “Cô chủ, cô đã đến rồi.”
“Vâng. Đây là quà từ biệt tặng cho chú.” Nguyễn Quỳnh Anh đưa quà từ biệt trong trong tay cho chú Dương
Sau khi chó Dương nhận lại nhìn cô vài lần: “Cô gầy hơn rồi.”
“Không có mà.” Nguyễn Quỳnh Anh sờ mặt mình.
Cả một đống thịt, làm sao mà gầy được?
“Tôi nói cô gầy thì chính là gầy.”
Chú Dương chỉ chỉ vào trán cô hỏi: “Mấy ngày nay, cậu ấy đối xử với cô thế nào?”
Nghe ra cậu ấy mà ông hỏi là ai, Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy có chút buồn cười: “Tốt hơn trước kia một chút.”
Trước kia, thái độ của Trần Vĩnh Hải đối với cô vô cùng tồi tệ, thường dùng ánh mắt chán ghét, hoặc là như đang nhìn rác rưởi đích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2522297/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.