Giờ đi đến cục cảnh sát là bởi vì Cô Quỳnh Anh Trâm Anh nhỉ? Bảo Quốc nghĩ thầm, nhanh chóng lấy chìa khóa xe rồi lái xe đi.
Sau khi lên xe, anh ta lén lút tăng nhanh tốc độ, thậm chí anh ta còn vượt đèn đỏ hai lần.
Mà chuyện này Trần Vĩnh Hải cũng không để tâm lắm nên không ngăn cản.
Bảo Quốc càng dám khẳng định, chuyện mà anh ta vừa làm là đúng ý của Trần Vĩnh Hải.
Có thể nhìn ra được Trần Vĩnh Hải rất để tâm đến chuyện của Nguyễn Quỳnh Anh, nếu không đã không âm thầm cho phép anh ta hành động như vậy.
Ở trong Cục cảnh sát, sau khi Lê Diệu Ngọc lấy xong khẩu cung liền bước đến sảnh, khi bước vào bà ta nhìn thấy Nguyễn Quỳnh Anh đang ngồi ở trong góc, ngay lúc đó Lê Diệu Ngọc liền cảm thấy bực bội trong lòng, hét lớn một tiếng: “Nguyễn Quỳnh Anh!”
Nguyễn Quỳnh Anh nâng mí mắt, ánh mắt bình tĩnh, tự nhiên nhìn Lê Diệu Ngọc nói: “Bà không cần phải gọi lớn tiếng như vậy, tôi có thể nghe thấy.”
Lê Diệu Ngọc nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Nguyễn Quỳnh Anh: “Tôi hỏi cô, là cô báo cảnh sát, nói là tôi sai người muốn bắt cóc cô sao?”
“Rất dễ nhận ra mà, không phải sao?” Nguyễn Quỳnh Anh nở nụ cười, ánh mắt cô nhìn Lê Diệu Ngọc giống như là đang nhìn một kẻ ngốc vậy.
Lê Diệu Ngọc tức đến phát điên, hai mắt long sòng sọc nói: “Cô nghĩ rằng khẩu cung của cô sẽ khiến tôi nhận tội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2522266/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.