Thật đáng tiếc nhưng cô không cảm thấy ngưỡng mộ một chút nào!
Nguyễn Quỳnh Anh cúi xuống và cầm ly cà phê mà Trần Vĩnh Hải vẫn chưa uống xong đặt lên chiếc khay rồi thở dài một hơi đầy tiếc nuối.
Quá lãng phí mới nhấp một ngụm mà thôi.
Nếu không phải câu nói trước khi anh rời đi để lại thì cô thật sự cho rằng anh ghét bỏ cà phê khó uống.
Anh còn đặc biệt nhấn mạnh muốn uống cà phê này vào sáng mai, có lẽ anh biết cà phê này là do cô pha.
“Anh Hoàng đâu?” Nguyễn Quỳnh Anh kéo một người giúp việc lại và hỏi.
Cô định tìm quản gia Hoàng để hỏi một chút về thời gian anh uống cà phê vào buổi sáng rồi chuẩn bị pha vào thời gian đó của buổi sáng ngày mai.
“Quản gia Hoàng đang ở trong hầm rượu?” Cô giúp việc trả lời.
Nguyễn Quỳnh Anh lên tiếng cám ơn rồi đi tới hầm để rượu.
Buổi tối Trần Vĩnh Hải và Tô Hồng Yên đều chưa trở về.
Trong phòng ăn chỉ có một mình Nguyễn Quỳnh Anh, cô ngồi nhìn các món ăn trên bàn bỗng cảm thấy không nuốt nổi.
Lúc này chắc hẳn họ cũng đang dùng bữa tối đi.
“Cô Quỳnh Anh, tôi múc một bát canh giúp cô nhé.” Cô giúp việc nhìn Nguyễn Quỳnh Anh đầy vẻ rối rắm.
Cái cô Quỳnh Anh này ăn cơm mà cũng chậm như vậy như thể ngồi đếm từng hạt gạo vậy.
“Không cần đâu.” Nguyễn Quỳnh Anh bỗng tỉnh táo lại rồi lắc đầu từ chối.
Có lẽ là do bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2522261/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.