Nguyễn Quỳnh Anh bước ra khỏi nhà họ Nguyễn, không hiểu sao trong lòng cô có chút hoảng sợ, cô cảm thấy hơi bất an.
Nhưng rốt cuộc là tại sao lại bất an thì cô lại không giải thích được.
Có lẽ là vừa rồi cô tức giận với Lê Diệu Ngọc, nên cảm thấy phiền muộn quá, cô nghĩ thầm.
Vỗ nhẹ vào mặt mình, Nguyễn Quỳnh Anh kìm nén bực bội trong lòng, định đến văn phòng thám tử nhờ người điều tra xem hai tháng qua Lê Diệu Ngọc có thân thiết với người đàn ông nào không.
Về phần đồn cảnh sát, tuy rằng cô cũng sẽ điều tra, nhưng không đặt hết hy vọng vào đó.
Hạ quyết tâm, Nguyễn Quỳnh Anh tìm kiếm các văn phòng thám tử hàng đầu ở Hà Nội trên điện thoại di động, rồ chọn một cái, sau đó bắt xe đi.
Cô nhớ rằng địa điểm đó dường như là bên cạnh phòng khám tâm lý của Trần Cận Phong.
Ngay khi chiếc taxi rời đi, một chiếc xe tải cũ nát như gần như xa chạy theo, không thu hút sự chú ý của bất kỳ ai.
“Cô này, tới rồi.” Vị tài xế lái xe dừng xe, quay người nói với Nguyễn Quỳnh Anh ngồi ở ghế sau.
“Ở đó à?” Nguyễn Quỳnh Anh mở mắt ra liếc qua cửa sổ xe, một dòng chữ to lớn hiện ta trước của văn phòng thám tử.
Trên đường kẹt xe quá suýt chút nữa đã làm cô ngủ quên.
Đưa tiền xe xong Nguyễn Quỳnh Anh mở cửa xuống xe, lấy trong túi ra một chiếc gương nhỏ để chỉnh trang lại đầu tóc, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2516521/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.