Bảo Quốc không hiểu: "Cậu nói anh Hổ sao?"
Nói như vậy, đúng là anh Hổ rất may mắn, không chỉ bị cậu Hải để mắt tới, còn bị nhà nước để mắt tới.
Không bao lâu nữa, sau nay Hà Nội sẽ không còn anh Hổ nữa.
Trần Vĩnh Hải nhìn Bảo Quốc với vẻ ghét bỏ, không trả lời cậu ta, chỉ lạnh nhạt dặn dò: "Đem những tư liệu này, gửi nặc danh đến cục cảnh sát đi."
"Cậu Hải, cậu thật sự muốn chính thức đối phó với anh Hổ sao?" Bảo Quốc cầm lấy tư liệu, kinh ngạc hỏi một câu.
Một tay Trần Vĩnh Hải đỡ đầu, vẻ mặt không hề có chút cảm xúc: "Có người ra tay rồi, tôi cần gì vẽ vời thêm chuyện. Chờ khi gã ta bị bắt, tôi bỏ thêm chút sức là được."
Anh Hổ kia đã lăn lộn trên đường nhiều năm như thế, làm chuyện ác quá nhiều, bây giờ mới bị chính phủ để mắt tới, chắc chắn phía sau có không ít người chống lưng. Dù cho gã ta bị bắt thì cũng sẽ có người nghĩ trăm phương ngàn kế cứu gã ta ra.
Điều anh muốn làm, chính là để cả đời của anh Hổ phải ngồi trong ngục giam, để những người kia không thể cứu người ra được.
"Tôi hiểu rồi, chuyện này hãy để tôi đi sắp xếp." Bảo Quốc gật gật đầu, quay người vội đi.
Đột nhiên, Trần Vĩnh Hải lại nói một câu: "Về phần Lê Diệu Ngọc, cậu không cần ra tay. Sau này sẽ có người đích thân trừng phạt bà ta."
Nghe vậy, trong mắt Bảo Quốc lóe lên vẻ hoài nghi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2516500/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.