Nghe thấy những lời này của cô, trong mắt thư ký Diêm xẹt qua nét ngạc nhiên: “Sao đột nhiên lại có ý này?”
“Thời gian gấp gáp nên nảy ra ý này, nhưng tôi thấy chắc không sao đâu.” Ngón tay gõ trên mặt bàn, Nguyễn Quỳnh Anh nói nhẹ.
Thư ký Diêm nhíu nhíu mày: “Vậy cô tính thế nào, chức vụ tổng giám đốc, nếu mà muốn thu hồi, bắt buộc phải có sự thống nhất của hội đồng quản trị, trong hội đồng quản trị có mấy người đúng bên phía Lê Diệu Ngọc, sợ là sẽ không đồng ý.”
“Ai bảo tôi muốn thu lại chức vụ tổng giám đốc của Lê Diệu Ngọc?” Nguyễn Quỳnh Anh tựa lưng vào ghế, nở nụ cười gian manh như mèo: “Tôi chỉ muốn kiềm hãm quyền lợi của bà ta ở trong công ty, bà ta nghỉ phép lâu như vậy, cũng phải để cho người khác phụ trách chức vị tổng giám đốc này chứ.”
Thư ký Diêm ngộ ra ồ một tiếng: “Tôi hiểu ý cô rồi, cô muốn để Lê Diệu Ngọc làm một tổng giám đốc bù nhìn?”
Nguyễn Quỳnh Anh chỉ cười không nói.
Ý của cô chính là như vậy.
Lê Diệu Ngọc để ý địa vị ở Nguyễn thị đến vậy, cô sẽ để Lê Diệu Ngọc ngồi mãi ở cái chức vị tổng giám đốc đó, nhưng trách nhiệm và quyền lợi của tổng giám đốc thì, cô sẽ chuyển hết toàn bộ cho người khác.
Để Lê Diệu Ngọc có thể cảm nhận rõ ràng, cái gì cũng làm không được.
“Ý này không tệ.” Đối với quyết định của Nguyễn Quỳnh Anh, thư ký Diêm khen ngợi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2516481/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.