"Cô Quỳnh Anh, chúng ta lại gặp nhau rồi." Một nam cảnh sát đi vào phòng thẩm vấn, nói với Nguyễn Quỳnh Anh.
Nguyễn Quỳnh Anh xấu hổ giật giật khóe miệng, muốn cười, lại kéo tới vết thương trên mặt: "Đúng vậy, lại gặp nhau rồi."
Hình thức gặp mặt kiểu này, thật sự là xấu hổ muốn chết.
Nam cảnh sát này là người mà mấy lần trước cô đến sở cảnh sát đã chiêu đãi cô.
"Nói một chút đi, tại sao lại đánh nhau ở bên đường?" Nam cảnh sát ngồi xuống đối diện cô, mở ra cuốn sổ ghi chép trước mặt ra ghi chép.
Nguyễn Quỳnh Anh xoa gương mặt nóng bỏng mở miệng: "Là như vậy…"
Cô một năm một mười kể rõ câu chuyện, không có nửa điểm giấu diếm.
Nam cảnh sát vừa nghe vừa ghi chép.
Song, anh ta lật một cuốn sổ ghi chép khác ra, đẩy lên trước mặt cô: "Cái này không giống với lời khai của cô, cô Trâm Anh kia nói, là cô ra tay trước."
"Tôi biết chắc chắn cô ta sẽ nói như vậy mà."Nguyễn Quỳnh Anh mấp máy môi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy tức giận.
"Ý của cô Quỳnh Anh là cô Trâm Anh kia nói láo?"
"Đúng vậy, ở sát khu vực cao ốc của Nguyễn thị, gần đó có camera giám sát, mấy người đi điều tra là biết ngay ai đang nói dối."
"Tôi đã biết." Nam cảnh sát ghi chép những lời nói này của cô lại.
Thật ra ai đang nói láo, ai đang nói thật, trong lòng của anh ta cũng hoàn toàn rõ ràng.
Thời điểm lấy khẩu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2516477/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.